Anh ta siết chặt bàn tay to lớn của mình và không nói gì.
“Anh có vẻ rất tin vào bản thân, nghĩ rằng anh xuất hiện trước mặt tôi thì có thể thay đổi điều gì sao? Anh cho răng tôi hoài niệm quá khứ sao? Cho rằng tôi muốn biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Kỷ Thiên Minh rất sợ anh xuất hiện ở trước mặt tôi. Trước đây, tôi với anh là một đôi sao? Cho dù là vậy, cũng là chuyện trước đây. Sau này, không cần tự mình cảm thấy mình tốt đẹp như vậy.
Cho dù là anh xuất hiện ở trước mặt tôi vô số lần, tôi cũng là không có hứng thú đối với anh.”
“Chỗ ở này, anh ở bao lâu tùy ý, đừng tùy tiện đụng vào đồ vật là được.”
Cô ta nhàn nhạt nói rồi định quay người rời đi, nhưng… đã bị anh ta siết chặt cổ tay giữ lại.
Với một lực rất mạnh, khiến cô ta đau đớn nhíu mày.
“Eưm…
“Khẩu khí cô thật lớn, đối với tôi không hề có hứng thú ư?”
Anh ta trực tiếp đẩy cô ta vào góc tường, một tay năm cằm cô ta, ánh mắt hung hăng.
“Chắc cô đã quên trước kia chúng ta đã từng thân thiết bên nhau như thế nào rồi. Sau khi mất trí nhớ thì không biết sợ là gì sao? Chúng ta đúng là một cặp, nhưng tình yêu của cô thật hèn hạ.
Cô đã bám theo tôi như một con chó, khiến tôi vô cùng chán ghét.”
“Sau khi mất trí nhớ, cô đã được Kỷ Thiên Minh đem về, tôi mong còn không được ấy. Sở dĩ dùng em để trao đổi là vì cô rất đáng giá. Kỷ Thiên Minh coi cô như một bảo bối, nhưng với tôi cô không có giá trị ˆ “Cho nên, cô không cần tự mình cảm thấy tốt đẹp. Rõ ràng là tôi cầu cô rời đi còn không được đấy.”
Anh ta nói một cách u sầu.
“Anh… Mặt cô ta đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó chịu: “Vậy anh… còn đến nhà tôi làm gì?”
“Bởi vì, cửa nhà cô là tôi sai người đến lắp, giờ muốn phá bỏ mang đi.”
William đá thẳng vào cánh cửa, phát ra một tiếng kêu lớn.
Cô ta sợ đến mức tim cô thắt lại đột ngột.
Những gì anh ta nói có thật không?
Nếu như đúng như lời anh ta nói, thì chia tay anh ta để kết hôn với Kỷ Thiên Minh sẽ là một điều may mắn, là trời cao chiếu cố. Một tên cặn bã như vậy, tránh càng xa càng tốt!
William buông cô ta ra, cô ta vội vàng gọi điện đến công ty dịch vụ, nhưng cánh cửa này thực sự thuộc về William.
Anh ta tỏ ra vô cảm, và cho người tháo cánh cửa ra.
“Anh thật sự tuyệt tình như vậy?”
Kỷ Nguyệt Trâm giận đến đỏ mặt, đôi bàn tay nhỏ bé của cô ta siết chặt thành nắm đấm, cô ta thực sự không thể tin được rằng một người sau khi chia tay lại có thể tuyệt tình đến vậy.
William đứng trước mặt cô ta, không quay lại nhìn cô ta, tất cả những gì cô ta có thể nhìn thấy là bóng lưng cường tráng của anh ta.
“Tôi chưa từng có cảm tình với cô, hiện tại cũng không. Cô nên cảm cảm thấy may mắn vì đã quên đi quá khứ, nếu không cô vần là một kẻ đáng thương.”
“William, tôi thật mù mới gặp anh.
Tại sao tôi lại yêu anh. Tôi nói cho anh biết, Kỷ Thiên Minh tốt hơn anh ngàn vạn lần, tôi nhất định sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, sẽ khiến cho anh hối hận vì điều đó.”