Bọn họ mệt mỏi nên ngồi ở trên sườn núi xem ánh trăng, trăng tròn rất sáng, cô ta tìm ở Cung Quảng Hàn và cây hoa quế.
Hai tháng nữa là Tết Trung Thu, lúc ấy… bọn họ không ở cùng nhau nữa.
“Trước kia chúng ta đón Tết Trung Thu như thế nào?”
“Em sẽ ở nhà chuẩn bị con cua, trà hoa quế, rượu Thiệu Hưng, bánh trung thu. Bất luận anh ở đâu đều sẽ gấp gáp trở về ăn cơm cùng em, giống như một đôi. Có một năm, chúng ta ở nước ngoài bởi vì một số việc không thể về nước, em tìm thật lâu cũng không tìm thấy bánh trung thu. Đành phải tự mình làm. Còn lấy thẻ tín dụng của anh, mua loại cua Hoàng đế quý nhất, một mình ăn”
“Còn Tết Nguyên đán thì sao? Chúng ta thế nào?”
“Ừm, chưa đủ sao? Chỉ cần có em là đủ rồi. Dù chỉ có hai chúng ta, em cũng sẽ làm rất nhiều đồ ăn, mười món gọi là thập toàn thập mỹ. Kết quả hai người ăn không hết, em sẽ mang đi cứu trợ chó mèo hoang xung quanh.”
“Vậy chúng ta sẽ thăm viếng họ hàng sao?”
“Không có họ hàng, anh sẽ đi viếng thăm sư phụ, sau đó vẫn luôn ở cùng em. Ăn tết có nhiệm vụ cũng sẽ không đi, kiên trì cùng em đến hết tết Nguyên Tiêu. Em sẽ trổ tài làm bánh trôi cho anh ăn, còn sẽ làm đủ kiểu.”
“Anh trai, vậy chúng ta tổ chức sinh nhật thế nào?”
“Em có, còn anh cảm thấy quá phiền phức.”
“Vậy tại sao anh tổ chức cho em?”
“Bởi vì anh cảm ơn trời đã mang đến em gái anh yêu nhất trên đời này.” “Vậy anh sẽ vì chấp hành nhiệm vụ, mà không thể trở về sao?”
“Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh biết, trong nhà có em, em đang đợi anh về nhà ăn ăn bữa cơm đoàn viên.”
Anh ta gắn giọng nói từng chữ một, từng chữ từng chữ chọc thủng tim cô ta.
Kỷ Thiên Minh… đã dành hết tình cảm bản thân mình cho cô ta, tuy rằng có chút cực đoan, nhưng không thể phủ nhận cô ta không quên được.
Không phải bởi vì tình yêu khắc cốt ghi tâm, mà là tình thân tồn tại ở nơi cao nhất, ghi lòng tạc dạ.
Anh ta là người anh trai tốt nhất trên đời, chỉ là yêu cùng dòng máu với mình mà thôi.
“Anh trai, yêu em… anh hối hận không?”
“Có gì phải hối hận, con người của anh… bất luận làm cái gì, đều sẽ không hối hận, bao gồm yêu em.”
“Anh trai… rời khỏi anh, em sẽ nhớ anh”
Cô ta nhìn anh ta, ánh trăng cũng chiếu vào trong mắt cô ta, đôi mắt tròn trịa phát sáng.
Mà trong mắt anh ta, thật rực rỡ lấp lánh.
“Anh cũng sẽ nhớ em, Kỷ Nguyệt Trâm”
“Anh, em mệt rồi, có thể gối đầu ở trên đùi anh ngủ không?”
“Được, nếu lát nữa gọi em dậy không được, anh sẽ ôm em vào.”
“Được.” Cô ta gật đầu, gác đầu lên chân anh ta nhìn trời cao, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt vô thức rơi xuống, làm ướt thái dương.