Cô ta phát hiện mình đã trở về không phải trong lầu trại, mà là ở trên một chiếc giường êm ái.
Phản ứng đầu tiên là đi tìm Kỷ Thiên Minh, giày cũng chưa kịp mang chạy nhanh ra ngoài đi tìm.
Kỷ Thiên Minh mới vừa làm xong bữa sáng, thấy cô ta ra tới nói: “Có phải đói bụng hay không?”
“Anh ơi, anh còn ở đây chứ?”
“Tất nhiên, trước khi em tổ chức đám cưới anh sẽ không đi đâu, đừng lo lắng.”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe được lời này, cũng không biết chính mình nhẹ nhốm hay là buồn bã.
“Mau đi mang giày vào, lỡ bị cảm thì phải làm sao?”
Anh ta nắm tay cô ta đi về phòng.
“Anh trai… em đã nhớ hết rồi.”
Cô ta nhớ lại tất cả mọi chuyện, chỉ trừ giấc mộng ông lão tóc trắng đêm đó không hề nhớ lại chút nào.
Kỷ Thiên Minh nghe được lời này, cả người run lên.
Anh ta không xoay người lại, nói: “Nhớ lại cũng tốt, bằng không anh thật sự sợ rằng em sẽ quên mất người anh trai này”.
“Anh… em không cần tình yêu nữa, em muốn cùng anh ở bên nhau. Cuộc sống chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây, được không?”
“Không được.”
“Anh…”
Ngàn lần Kỷ Nguyệt Trâm không nghĩ đến Kỷ Thiên Minh lại từ chối mình.
Anh ta không phải là người muốn cùng cô ta ở bên nhau nhất sao?
“Nếu điều kiện đã nói ra thì không có lí do thu lại. Anh sợ không khống chế được bản thân mình, nổi điên lên làm tổn thương em. Chúng ta không thể trở lại như trước.”
__. Gô ta nghe được lời này, trái tim đau kinh khủng.
Tại sao… không thể quay lại như trước kia.
Anh ta là anh trai, cô ta là em gái.
Sống một cuộc sống giống như trước đây, tại sao lại không thể chứ?
Nếu là trước đây, anh ta nhất định sẽ rất vui.
Nhưng hiện tại, anh ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện nhìn cô ta hạnh phúc, sau đó tìm nơi không ai quen biết mình, lặng lẽ chết đi.
Không quấy rầy bất cứ ai, một mình chết đi.
Giống như là một con voi, trước khi chết sẽ rời đàn.
“Còn một tuần nữa là đám cưới rồi.”
Anh ta nhắc nhở.
Thời gian bọn họ bên nhau chỉ còn một tuần, anh ta cảm nhận rõ ràng hệ miễn dịch của mình suy giảm, càng ngày càng yếu ớt.
Tối hôm qua đi ra ngoài hóng gió, đến bây giờ còn chóng mặt, trán hơi nóng.
Kìm nén không được ho khan, thỉnh thoảng trong cổ họng còn có máu.
Anh ta sợ khi kết hôn, mình còn không có cách tham dự hôn lễ với trạng thái tốt.