Bạch Nhược Minh Lan nghe vậy, hai tay run run vuốt ve mặt của anh nói: “Được, nhất định cô sẽ thay con chăm sóc cho con bé, đợi cô trở về sẽ tham dự hôn lễ của con”
“Cảm ơn sư mẫu. Đây là mặt nạ da người, nếu có gặp Hứa Trúc Linh thì cô cũng thuận tiện hơn.”
“Đứa bé ngoan.”
Bà có vô cùng nhiều điều muốn nói nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ, không thể nói ra.
Tâm tư anh rất chu đáo cẩn trọng, mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn nên mới có thể quản lý tốt chợ đen như vậy.
Anh có khát vọng lớn, lại có tài quản lý, nên mới có thể là thợ săn cấp SS đứng đầu 500 người. Nhiều người trả một số tiền lớn để mời anh làm việc.
Nhưng từ sau khi trở thành cấp SS, lấy danh nghĩa cá nhân nhận một nhiệm vụ, ký vào một bản hợp đồng.
Bản hợp đồng này chính là về việc bảo vệ Dương Nguyệt.
Nếu như ở nhiệm vụ này anh bất hạnh qua đời, tất cả các thợ săn tiền thưởng đều muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Bất luận có đang thực hiện nhiệm vụ gì thì đều phải lấy nhiệm vụ bảo vệ Dương Nguyệt làm đầu.
Anh coi là sẽ không có ngày như thế, anh sẽ bảo vệ Dương Nguyệt tới già.
Nhưng không ngờ…
Anh như thế này mà đã già rồi.
Tạm biệt Bạch Nhược Lan Minh, ánh trăng lúc này như trâm xuống.
Rất nhanh sau đó đã tới hôn lễ.
Buổi lễ không quá phô trương, được tổ chức tại một giáo đường nhỏ gần một trang trại, ăn mặc trang trọng.
Tới tham dự có những người danh tiếng hiển hách như Cố Thành Trung, cũng có người anh em cùng vào sinh ra tử với Kỷ Thiên Minh.
Hai giới hắc bạch cũng có không ít nhân vật máu mặt tham dự.
Cố Hy và Niệm Noãn thành phù dâu phù rể, nâng váy cô dâu nom rất ra dáng.
Sắc mặt của Kỷ Thiên Minh rất không tốt, sau khi dặm mấy lớp phấn mới có thể miễn cưỡng làm cho khí sắc anh ta tốt hơn một chút.
“Em vào nhà vệ sinh một lát, nhớ để ý bọn nhỏ nhé.”
Hứa Trúc Linh nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh kết quả lại đụng phải một người làm đồ đạc rơi hết xuống đất.
Cô tranh thù giúp người đó nhặt điện thoại và ví tiền lên.
“Đây ạ”
Cô đưa tới nhưng đối phương lại chậm chạp không nhận lấy, kinh ngạc nhìn cô.
Miệng cô hơi há ra, tựa như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào hết.
Đối phương là một người phụ nữ ước chừng 50 tuổi, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt nhưng lại rất có khí chất, giống như phu nhân của một nhà quyền quý nào đó.
Dáng người cũng khá ổn, hẳn là hồi trẻ bà có thân hình rất đẹp.
Hứa Trúc Linh thấy người này khá lạ mặt, có lẽ là quen biết với Kỷ Thiên Minh, nên cô không nhận ra ai cả.