“Anh không nói về vấn đề này, nhưng… Nhẫn nhịn bảy năm, em chưa từng nghe qua sao? Anh nghe nói về khoảng thời gian bảy năm, nửa kia sẽ có khoảng thời gian chán nản, rất nhiều cặp vợ chồng không thể chịu đựng sau bảy năm nhãn nhịn mà ly hôn.”
Cố Thành Trung nói xong, cau mày nói: “Có phải vì anh bình thường không đủ chăm chỉ không?”
Những lời này đặc biệt nghiêm túc.
Cô sững sờ, cô nghi ngờ rằng anh đang bắt đầu hành động.
“Cái gì… Cố gắng cái gì cơ?”
Cô đỏ mặt giả vờ không hiểu anh đang nói gì.
“Có phải lúc bình thường anh đã không đủ cố gắng để yêu em, nên em đã hiểu lầm gì anh sao? Em thấy anh đối với em chỉ mới nhẫn nhịn được bảy năm sao? Xem ra anh phải tiếp tục chăm chỉ hơn, bằng không, em sẽ không cảm nhận được tình yêu của anh”
Cố Thành Trung nghiêm nghị nói, sau đó vòng tay to ôm lấy eo nhỏ xinh xắn của cô, che đi đôi môi mỏng của cô, hôn ngấu nghiến.
“Hừm.”
Cô bất giác khẽ rên lên, cố gắng đẩy anh ra, nhưng khoảng cách sức mạnh giữa hai người quá lớn khiến cô không gần như chết chìm vào sự dịu dàng vô †ận của anh.
Sau đó- Cô thở hổn hển, cả người đều cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ ửng hồng.
Quá trình cố gắng của Cố Thành Trung đã chứng minh rằng anh ấy thực sự làm việc chăm chỉ hơn. Những vết dâu trên cổ, vết răng trên đùi và những vết xước trên lưng đều chứng tỏ rằng anh ấy thực sự đã rất chăm chỉ.
Anh cố hết sức chịu đựng, không để cho tiếng gầm thoát ra khỏi cổ họng, kiên quyết cắn chặt môi, anh chịu không nổi, đưa tay vào miệng cô, để cô căn anh.
Cô đang nằm trên ghế sô pha với những hạt mồ hôi li tỉ khắp người, thở hổn hển.
Còn người đàn ông dường như không có việc gì, thậm chí còn nhìn làn da trắng nốn của cô với ánh mắt như thiêu đốt, anh ta có ý muốn làm lại lần nữa.
Cô sợ tới mức vội vàng đem tay che quần áo, thật sự là một người đàn ông ba mươi tuổi giống như hổ như sói, càng ngày càng trở nên hung hãn, lúc nào cũng đòi hỏi ở cô hết lần này đến lân khác.
Cô cáu kỉnh trừng mắt, nhưng cái nhìn của cô không có tác dụng ngăn cản, thậm chí còn khiêu khích anh hơn.
“Đừng nhìn anh như vậy, quá mê hoặc, anh sợ không nhịn được.”
Anh cầm ly nước lại đây, cô thở dài nói: “Cố Thành Trung, anh không còn trẻ nữa, anh nhất định phải kiềm chết”
“Bác sĩ nói anh nhãn nhịn nhiều quá, cần được giải phóng.”
“Anh thấy hợp lý sao?”
“Mỗi tháng không cho em nghỉ một tuần thì sao?”
“Miệng em có được nghỉ sao?”
“Nhưng trên danh nghĩa, quả đúng là được nghỉ một tuần.” Anh vẻ mặt bình tĩnh, lời nói ra rất nghiêm túc.
Hứa Trúc Linh nóng nảy trợn mắt nói: “Em thật không biết, anh lấy ở đâu ra được tinh lực tốt như vậy.”
“Quả nhiên, trên mạng nói cái gì cũng đúng.”
Đàn ông tập thể dục, phụ nữ chịu không được. Phụ nữ tập thể dục, đàn ông không thể chịu đựng được.