“Cũng tốt, nếu Neil ra tay thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Thấy anh đáp ứng, Dương Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cả hai người họ xuất phát qua đêm và đến London trước bình minh.
Hai người chia nhau ra làm việc, Cố Thành Trung đến tìm Cố Thiện Linh để thảo luận về rửa tiên. Còn Dương Nguyệt đến gặp William.
Nhưng đến nơi hoàn toàn không có người ở, như thể nó đã bị bỏ hoang một thời gian, được phủ một lớp vải trắng, rõ ràng là không có ai ở.
Dương Nguyệt chợt hoảng hốt nghĩ đến David, thật may là trước đó cô ta đã liên lạc và có địa chỉ của đầu dây bên kia.
Dương Nguyệt vội vã đến tìm David, anh ta khá ngạc nhiên trước bộ dạng của cô ta: “Tại sao lại là cô, tôi còn tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô đến gặp William sao? Cô không phải là đến gặp tôi trước đấy chứ?”
Anh ta là một người ăn nói ngớ ngẩn, nhưng anh ta cũng có một con mắt sáng, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã có thể nhìn thấu được ý đồ của Dương Nguyệt.
Dương Nguyệt gật đầu lia lịa nói: “Tôi đang tìm anh ấy, anh có biết bây giờ anh ấy ở đâu không?”
“William đã trở lại quân đội rồi, để tôi đưa cô tới đó.”
David chở cô ta đến quân đội băng một chiếc xe địa hình, nghe nói nó chuyên dùng trong huấn luyện quân sự.
Dương Nguyệt cuối cùng cũng đến nơi, vừa xuống xe cô ta đã bắt đầu nôn ọe, bước chân loạng choạng, hai mắt mờ mịt.
Cô ta tình cờ bắt gặp một người mặc đồng phục rằn ri chạy về phía mình, nhưng không kịp nhìn rõ người đó thì đã trực tiếp ngất đi rồi.
Trong một giây tiếp theo, Dương Nguyệt rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.
William đau xót nhìn người phụ nữ trong †ay mình, và cau mày nói với David: “Tại sao cậu lại đưa cô ấy đến đây? Đoạn đường này nguy hiểm như vậy, cậu định giết cô ấy sao? Cậu không thể gọi tôi ra ngoài à?”
“Ừ… Đúng rồi? Tôi quyết mất chuyện này.”
William mặc kệ anh ta, trực tiếp bế Dương Nguyệt đu về phòng. Cô ta đã nôn mửa rất nhiều lần trên đường đi, axit trong dạ dày cũng được nôn ra sạch sẽ, cô ta choáng váng đến nỗi không biết được đâu là Đông Tây Nam Bắc.
Sau khi hôn mê hơn hai giờ thì Dương Nguyệt mới tỉnh lại.
“Đây là đâu…?” Dương Nguyệt đứng dậy với một giọng nói khàn khàn.
“Đây là phòng của anh trong trại huấn luyện.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Dương Nguyệt, William bưng thức ăn vào và nói: “Ở đây không có thứ gì ngon cả, kém hơn nhiều so với món em nấu. David nói em đã nôn mấy lần rồi nên chắc giờ em đang rất đói.”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh như bị ngưng đọng. Hai người họ đã từng thích nhau, nhưng vì nhiều lý do khác mà họ lại trở thành như bây giờ.
Dương Nguyệt khế nhíu mày nói: “Không sao đâu, miễn có đồ ăn là được rồi.”
“Em đến tìm anh có chuyện gì vậy?”
William không hiểu tại sao mình lại phải ăn nói cẩn thận như vậy.