“Được rồi, tôi tạm thời tin lời anh nói.” F “Điện hạ, xin hãy để Gehlen vượt biên để thực thi pháp luật. Mong rằng hai quốc gia sẽ hợp tác để bắt Carol và đưa anh ta ra trước công lý. Ngoài ra, tôi cũng muốn tham gia vào vấn đề này, tôi muốn mang theo bội đội đặc chủng bí mật giải quyết việc này.”
“Quả nhiên, tôi không thể ngăn cản được anh. Anh nhất định phải tự mình đến đó.”
William mím môi không trả lời, nhìn anh ta đầy mong đợi. William lo lắng Gehlen sẽ ích kỷ và không cố gắng hết sức, anh ta phải đích thân tham gia thì mới có thể yên tâm được.
“Anh muốn làm gì thì làm. Dù sao thì tôi cũng không thể kiểm soát được anh.”
Harley bất lực xua tay, sau đó tiếp tục nói: “Còn không mau rời đi? Chẳng lẽ anh định chờ tôi đổi ý sao?”
Sau khi nghe thấy những này, William cảm ơn anh ta, sau đó rời đi mà không nhìn lại.
Ngay sau đó Harley yêu cầu Gehlen làm việc này, họ sớm nhận được sự chấp thuận của quốc tế và có thể đi Đà Nẵng. Ỉ Tuy nhiên, Gehlen lại bày ra đủ lý do khác nhau để anh ta không xuất phát, chỉ có một số người được cử đến bến tàu và không có hành động thực tế nào cả. Mọi lý do của anh ta đều khiến người khác không tìm ra được lỗi gì.
Vốn dĩ William muốn về nhà nhưng khi biết được điều này, anh ta đã đến thẳng nơi ở của Gehlen.
“Xin lỗi, thượng tướng William, vì nhiệm vụ trước mà thượng tá đã phát bệnh, hiện tại đang hồi phục. Anh không thể vào được.”
William ung dung đi vào như không có ai, hiển nhiên bọn họ không phải là đối thủ của William và thân phận của bọn họ cũng bị áp chế.
William là tướng quân cao nhất của nước Mỹ, mọi người đều tôn trọng khi nhìn thấy anh ta.
Cuối cùng, William trực tiếp đá tung cánh cửa phòng Gehlen, anh ta đang mặc quân phục và đeo biểu tượng quân đội.
“Thượng tướng, sao hôm nay lại rảnh rồi tới thăm tôi vậy?”
“Công văn đã đến nơi rồi, tại sao anh vấn chưa rời đi?” William lạnh lùng hỏi.
“Thượng tướng có vẻ rất quan tâm đến chuyện này. Không phải là thuộc hạ sơ suất mà là thân thể của tôi không khỏe nên xin nghỉ một ngày. Tôi cũng đã chọn ra những thuộc hạ ưu tú đi cùng rồi. Tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Hơn nữa, không phải tôi không có việc gì mà là tôi cần tìm hiểu rõ bộ máy chính quyền ở bên đó.” Gehlen nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để ý tới William.
Quân hàm của anh ta không thay đổi, nhưng thực lực của anh ta đã suy yếu đi rất nhiều so với những năm trước.
Trung đoàn thứ nhất và trung đoàn thứ ba mà anh ta đảm nhiệm trước đây cũng đã được giao cho người khác, hiện tại anh ta phụ trách huấn luyện bộ đội đặc chủng.
Và sắp tới bọn họ sẽ phải ra biên cảnh để bảo vệ khu vực vùng biển quốc tế. Ở đó có cướp biển hoành hành và tất cả các thế lực hôn hợp, sợ rằng chuyến đi đó sẽ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần kiên nhân chờ đợi, đợi đến ngày người ấy gặp tai nạn.
Khi William nghe thấy điều này, lưng anh ta cứng lại vì tức giận. Anh ta sải bước về phía trước và bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Gehlen, cho dù Gehlen muốn đánh trả cũng không thể.
William trực tiếp lấy khẩu súng lục ra, đi tới trước cửa phòng và nói: “Tôi cho anh hai lựa chọn, một là đi ngay bây giờ, hai là đừng bao giờ đi nữa.”
“Anh uy hiếp tôi? Anh đừng tưởng mình là thượng tướng mà muốn làm gì thì làm?”
“Nếu anh lơ là bổn phận và phớt lờ pháp luật thì tôi có thể xử tử anh ngay tại chối”