Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3005



Chương 3005

Bây giờ là 4 giờ sáng, cô ấy như thế nào còn không chịu ngủ?

“Trúc Linhi”

Anh tha thiết gọi tên cô.

Hứa Trúc Linh sửng sốt một chút, chỉ cho răng mình xuất hiện ảo giác, thân thể khẽ run lên nhưng không nghĩ là thật, chỉ móc móc lỗ tai rồi tiếp tục rửa đồ.

Cố Thành Trung nhìn bộ dáng cô làm như một cái máy, trong tim cực kỳ đau đớn, anh chẳng qua mới đi ra ngoài một ngày một đêm mà thôi, sao cô lại biến thành bộ dáng như này.

Anh lập tức bước nhanh về phía trước, ôm chặt cô vào lòng, hoảng sợ thì thâm “Trúc Linh… Trúc Linh em đừng làm anh sợ được không?”

Lúc đầu cô vùng vãy theo bản năng, nhưng rồi nhanh chóng cảm nhận được mùi hơi thở quen thuộc của anh, cơ thể cô không còn vùng vây nữa.

“Anh… anh về rồi à? Vừa rồi em có làm anh đau không?” Cô thận trọng hỏi với giọng run run.

“Sao em không ngủ, đêm hôm khuya khoắt còn thức làm gì vậy?”

Anh khẽ đẩy thân thể cô ra, xoay người cô lại mặt đối mặt nhìn nhau.

Đập vào mắt chính là khuôn mặt tái mét, đôi môi khô nứt và tóc tai bù xù.

Một đôi mắt sưng mọng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng khiến anh xót xa Vô cùng.

Ngón tay Trúc Linh qua loa lau đi những giọt nước đang đọng trên khóe mắt: “Nói cho em biết, có chuyện gì đã xảy ra được không?”

“Anh… anh nói dối em đi qua đêm, làm em… cả đêm không thể nào ngủ được. Anh có biết, hôm qua lúc hai giờ sáng em giật mình thức dậy mà không thấy anh bên cạnh, hành lý của cũng chẳng thấy đâu hết, cảm giác của em lúc ấy tồi tệ vô cùng, em không thể đi ngủ tiếp, lại lo lắng sẽ làm phiền giấc ngủ của các con. Một đêm dài như vậy, phải làm gì cho thời gian trôi qua nhanh một chút, em chỉ đành tìm ít việc lung tung để làm. Tối qua em đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp. Hôm nay cũng đã mang tất cả đồ chơi mà lâu lắm rồi tụi nhỏ không đụng đến ra rửa sạch rồi .

Lần sau chỉ việc lấy ra chơi thôi, không sợ bị bẩn nữa”

“Bây giờ em vẫn còn nhiều việc phải làm lắm, anh cứ nghỉ ngơi trước đi nhé.

Em không ngủ được, thôi thì làm cho xong việc sáng mai ngủ bù cũng được.”

“Trúc Linh, em đừng như vậy nữa, đều là anh không tốt, là lỗi của anh, không nên gạt em rời đi lúc nửa đêm như vậy, anh vốn tưởng rằng rời đi lúc ấy sẽ để cho em và con có được giấc ngủ ngon, thật không nghĩ tới… Đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi đi được chứ?”

“Không, em phải làm xong công việc của mình…”

“Vậy thì để anh giúp, em cứ ngồi bên cạnh xem là được?”

Anh nhẹ nhàng nói…

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, ngây người nhìn vào mắt anh, nước mắt chọt ứa ra: “Không cần, chúng ta trở về ngủ tiếp đi, thật ra em không dám đi ngủ vì sợ, sợ anh xảy ra chuyện, cũng không dám đi ra ngoài, không cho ba đứa con ra khỏi cửa, hôm qua em đã gặp ác mộng, một giấc mơ thật lâu, rất đáng sợ, em thật sự chịu đựng không nổi nên mới biến mình thành ra thế này.”

“Nhìn bộ dáng em bây giờ rất chán ghét đúng không?”

“Làm gì có, em vân là Trúc Linh của anh, một chút cũng không hề thay đổi, tất cả là do anh chưa đủ tốt mà thôi.”

Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn lên trán và má và cả mái tóc, cố gắng làm cho cô cảm thấy bình tâm lại.

“Chúng ta về phòng đi?”

— QUẢNG CÁO —