Anh ta hung tợn đe dọa: “Anh không muốn mẹ vợ anh được an toàn phải không?”
“Tôi đương nhiên muốn, nếu mẹ vợ đại nhân xảy ra chuyện, không biết vợ †ôi còn làm ầm ï với tôi tới cỡ nào đâu.
Anh cũng biết đó, tôi nổi tiếng là chiều vợ.”
“Được rồi, nếu mấy điều kiện lúc †rước cũng không làm được thì tôi muốn lấy Bạch Nhược Minh Lan đổi Hứa Trúc Linh.”
“…..“ Cố Thành Trung nghe được lời này, trong nháy mắt trầm mặc. Anh ta muốn lấy Hứa Trúc Linh uy hiếp mình?
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ đáp ứng sao?”
“Nếu anh không đáp ứng, tôi sẽ giết chết Bạch Nhược Minh Lan!”
“Vậy anh ra tay đi!” Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói âm u của Cố Thành Trung: “Sau khi anh ra tay, người đầu tiên không bỏ qua cho anh là tôi. Carol, đạo tặc nên lại là bản phân của đạo tặc, anh cũng phải xem người mình đang uy hiếp là ai! Tự xem lại trọng lượng của mình đi, tôi để cho anh uy hiếp, chính là lão tử đã cho anh chút mặt mũi.”
“Tôi đồng ý giúp anh làm việc, là bởi vì tôi quan tâm đến tính mạng của mẹ vợ đại nhân, nhưng cho anh chút mặt mũi, anh liền không biết xấu hổ, vậy cũng không nên trách tôi vô tình. Đến lúc đó, vợ tôi sẽ chỉ biết các người độc ác ra tay giết con tin, sẽ không biết tôi đóng vai trò gì trong đó.”
“Anh có thể ra tay rồi đó, chỉ là hậu quả thì nên tự mình gánh chịu!”
“Anh… Carol chưa bao giờ gặp được người có thái độ cứng rắn như vậy, nửa phần tình cảm cũng không có, vậy mà để cho anh ta trực tiếp ra tay!
Quả nhiên, trước kia hung danh Cố Thành Trung cũng không phải là tùy tiện truyền ra.