“Coi như là tùy tiện nói cũng không được, Hứa Trúc Linh, em quả thực không có lương tâm! Những lời tàn nhân như vậy cũng có thể nói ra, quả thực không coi trọng anh và ba đứa nhỏ.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này có chút tự trách, áy náy nói: “Xin lỗi… Em biết sai rồi, anh có thể không cần hung dữ với em hay không, em hiện tại thật sự rất muốn khóc…” Chưa nói xong, nước mắt của cô đã tranh nhau rơi xuống.
Cố Thành Trung trong nháy mắt đau lòng, tính tình vừa rồi trong nháy mắt †an thành mây khói. Anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô.
“Xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên lớn tiếng với em. Xin lỗi em, Trúc Linh..”
Anh liên tục hôn má cô, nỗ lực để làm dịu trái tim bồn chồn của mình. Bởi vì cô thuận miệng nói một câu, làm cho anh sợ hãi.
Hứa Trúc Linh ôm chặt lấy anh, trực tiếp chặn miệng anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Nụ hôn này rất sâu, vẫn luôn là cô chiếm ưu thế; khống chế thân thể anh. Nhẹ nhàng trêu chọc, một chút cũng không nhượng bộ. Hai người bằng cách nào đó lăn lên giường, anh đè lên người cô.
“Anh cam kết với em từ giờ trở về sau anh sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cũng sẽ không tùy hứng làm việc.
Em cho anh làm gì thì anh làm cái đó, cảm giác an toàn không bao giờ là một người có, mà hai người trả tiền. Từ trước đến giờ đều là em cho anh cảm giác an toàn, nhưng mà từ bây giờ trở đi sẽ đổi lại là anh cho em cảm giác an toàn.” “Anh hứa, anh sẽ mãi là chỗ hậu phương vững chắc của em, sẽ không để em xảy ra gì ngoài ý muốn, mặc kệ là em muốn làm cái gì, em cứ yên tâm mà thực hiện nó. Em chỉ cần biết rằng sẽ mãi mãi có anh ở nhà chờ đợi. Em luôn có anh và có 3 đứa con bên cạnh.”
“Được rồi!” Trong nháy mắt khi nghe điều này, trái tim của anh đã ổn định trở lại. Anh nhìn chằm chằm cô thật sâu, cúi người đang chuẩn bị hôn cổ cô, tiếp tục làm sâu sắc thêm sự mập mờ, lại bị cô từ chối.
“Không cần, không có tâm tình.”
“Ồ” anh nhẹ nhàng bước xuống, sợ mình đè lên người làm cô khó chịu, cử chỉ hơi vụng về: “Anh tưởng em kéo anh lên giường, là muốn cùng anh… Có vẻ như anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Đúng vậy, hiện tại xác thật là không có tâm tình, chờ giải quyết chuyện của mẹ vợ ổn thỏa rồi chúng ta lại…”
“Cố Thành Trung, anh nghĩ cái gì vậy chứ?” Má cô hơi đỏ lên.
Anh chạm vào đầu cô và nói: “Nghĩ tối nay nên ăn tối dưới ánh nến.”
“Còn mấy đứa nhỏ thì sao?”
“Anh bảo Dương Nguyệt dẫn bọn nhỏ đến hậu viện, ai cũng không được vào.”
Bóng đêm dần dần buông xuống, nhà ăn tràn ngập âm nhạc du dương của máy phát nhạc.
Rượu vang đỏ, hoa hồng, nến…
Bầu không khí đã được làm nổi bật đến cùng cực.
Căn phòng tràn ngập hương thơm của bít tết trong khi ba đứa trẻ đang đói đứng bên ngoài cửa, hít một hơi thật sâu.
Dương Nguyệt gặm bánh mì mà phòng bếp đã làm bọn họ ăn, chỉ là tâm lý có sự chênh lệch thật sự là quá lớn.
Điều này chứng tỏ rằng bố mẹ là tình yêu đích thực, còn con cái gì đó… chỉ là một tai nạn.
“Bố mẹ lại bắt đầu tú ân ái.”
“Đúng vậy, mỗi lần đều như vậy, làm sao có thể mặc kệ con cái như vậy chứ?
Em đói đến nỗi em muốn ăn bít tết. Bố mẹ ơi… Con không muốn ăn thức ăn Trung Quốc! con muốn ăn… Món khai vị thì có gan ngông với rượu vang đỏ, món chính thì 200g thịt bò Kobe, còn có kem truffle để làm món tráng miệng! Bố mẹ ơi, cho con vào với…”