Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm vì đã loại bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trên đầu mình.
Cho dù mọi chuyện có xấu đến đâu thì cũng phải dùng mọi cách để nó phát triển theo hướng tốt nhất.
Giống như cây cỏ mọc lên giữa đống gạch ngói, giống như cái cây đã bị chặt đứt rẽ.
Cây cỏ sẽ phá vỡ gạch ngói để mọc lên, rễ cây bị đứt cũng có thể một lần nữa đâm chồi nảy lộc.
Cho dù là chuyện không tốt…còn có thể xấu đến mức nào nữa?
Cô còn sống, tình yêu trong sáng của cô và Cố Thành Trung càng ngày càng lớn, chẳng có lý do gì mà cô lại phải từ bỏ mọi thứ.
Trước đây cô đều dựa dẫm vào Cố Thành Trung, bất kể chuyện gì cũng cân anh quyết định, cô bị anh chiều đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ là nữ chủ nhân của cái gia đình này mà còn là người đứng đầu trong nhà.
Cô vừa là mẹ, vừa gánh vác trách nhiệm của người bố để chăm sóc thật tốt cho những đứa con của mình.
Cô sẽ bảo vệ thật tốt cho gia đình này, bất kể là ai cũng không thể nào chia rẽ gia đình bọn họ.
Nếu ai đó dám động đến gia đình cô, cho dù là liều mạng cô cũng sẽ khiến cho đối phương phải trả một cái giá thật đắt.
Dù Cố Thành Trung có ngã xuống cũng không trở thành áp lực đè nặng lên vai cô.
Ngược lại, anh còn trở thành chỗ dựa để cô cố gắng kiên cường, nhắc nhở mình không thể gục ngã.
Cô phải kiên cường mới có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ chồng, con của mình.
Cô nhìn lại mình trong gương, bỗng nhiên cô cảm thấy mình sống hai mươi bốn năm qua, đến bây giờ mới thật sự trưởng thành.
Vẻ ngoài của cô vẫn trẻ như trước đây, so với sáu năm về trước chỉ đứng đắn hơn một chút.
Lúc đó tuy rằng cô đã có thể tự lo cho bản thân nhưng vấn là chưa trải sự đời.
Nhưng hiện tại, cô đã được nếm trải một lần, không có gì có thể xấu hơn được nữa.
Cô nhìn người trong gương, cố gắng nở ra một nụ cười, mặc dù có phần cứng nhắc và không được tự nhiên nhưng cô coi đó là bước đầu tiên.
Cô không còn là Hứa Trúc Linh vô hồn, thiếu sức sống như trước nữa mà là một Hứa Trúc Linh hoàn toàn mới!
Côlà bà Cố, người xưa đã nói “Lấy chồng theo họ chồng”, cho nên bây giờ, tên của cô là Cố Hứa Trúc Linh!
Lúc Kỷ Nguyệt Trâm trở về, dường như cô nhìn thấy một Hứa Trúc Linh hoàn toàn khác, không còn vô hồn như †rước mà tràn đầy sức sống và yêu đời.
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh chủ động tìm hai vợ chồng Cố Chí Thanh và còn cả đám người Quý Thiên Kim.
Bọn họ đang tập trung ở phòng khách, lông mày ai nấy đều nhíu chặt, bọn họ tưởng Hứa Trúc Linh mời mình đến để nói về việc ly hôn và quay về nhà họ Quý.
Thậm chí Quý Thiên Kim còn đưa một số người đến để giúp cô chuyển nhà.
Nhìn thấy Hứa Trúc Linh thu dọn một số đồ vật sau đó bắt đầu chuyển nhà, Quý Thiên Kim càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, ngay cả con cũng mang theo xem ra thật sự là muốn về nhà mẹ đẻ rồi.
Lúc đầu bà còn sợ con bé cứng đầu kia sẽ chôn vùi cuộc đời của mình ở đây.