Cô không hề hay biết rằng, lúc cô đóng cánh cửa lại, có một hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của người đàn ông trên giường.
Hứa Trúc Linh đi đến công ty, hội trường của buổi họp báo đã chật kín người, tất cả những tòa soạn lớn nhỏ trong giới truyền thông của Đà Nẵng đều cử người tới đây, buổi họp báo lần này cũng được phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người đang nhìn vào TV và điện thoại di động, muốn xem cô đối mặt với sự việc này như thế nào.
Chồng trở thành người thực vật, như vậy có khác gì người đã mất chồng mất vợ đâu?
Chỉ khác là có thể cho người còn sống một tia hy vọng, nhưng cũng có thể hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
“Tới rồi tới rồi, Hứa Trúc Linh tới rồi!”
“Mở camera lên mau lên!”
Có một người trong đám người kia hét lên, tất cả mọi người vội vàng cầm micro và khiêng máy quay đến giống như là chuẩn bị đi đánh trận.
Hứa Trúc Linh đứng trước cửa hội †rường, nhân viên bảo vệ đang đợi cô gật đầu.
Từ ngoài cửa nhìn vào có thể thấy đám phóng viên kia giống như kẻ thù của cô, kẻ thù thì quá đông, còn cô chỉ có một mình…
Cô chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình sẽ một mình tham gia một buổi họp báo có đông phóng viên như vậy.
Trước đây nhìn thấy Cố Thành Trung tham gia những buổi họp báo qua TV, gọn gàng chỉnh tê, tỏa sáng như mặt trời làm lu mờ tất cả những người xung quanh.
Cô là vợ của Cố Thành Trung, dù thế nào cũng tuyệt đối không thể làm xấu mặt anh, bôi nhọ thanh danh của chồng mình.
“Cô Hứa…
Khương Anh Tùng ở bên cạnh cô, trong lòng cảm thấy rất xót xa.
Chẳng ai có thể ngờ được, đôi vai gầy yếu kia ngày hôm nay lại đứng ra gánh vác tất cả mọi thứ, nếu như cậu chủ biết thì sẽ đau lòng đến mức nào.
Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là thay cậu chủ bảo vệ cô Cố thật tốt.
“Mở cửa được rồi!”
Nhân viên bảo vệ nghe cô nói vậy thì lập tức đẩy cửa ra, cô vừa xuất hiện, những ánh đèn flash cùng những chiếc micro đồng loạt hướng về phía cô.
Tiếng “tách tách” của máy ảnh vang lên liên tục, tất cả đều chĩa vào cô.
Cô ngồi ở trên bục cao, biển tên ở trước mặt cô ghi dòng chữ: “Giám đốc điều hành tập đoàn Cố Linh”.
“Giang tỉnh”
“Chào mọi người, tôi là Hứa Trúc Linh, vợ của Cố Thành Trung, gần đây do vấn đề sức khỏe của chồng tôi cho nên tôi tạm thời đứng ta quản lý công việc của tập đoàn Gố Linh. Mọi người đều quan tâm tới năng lực giải quyết công việc của tôi, quan tâm đến tình trạng sức khỏe của chồng tôi và vấn đề hoạt động của tập đoàn nên ngày hôm nay, tôi mở cuộc họp báo này, mời tất cả mọi người đến dự. Những người có mặt ngày hôm nay cũng coi như thay mặt cho tất cả mọi người còn lại, có thắc mắc gì xin mọi người cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải đáp.”
Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa, đôi mắt cũng ánh lên sự bình tĩnh.
Cô thản nhiên nhìn một lượt những người ở bên dưới, nói không lo lăng thì là nói dối, trước giờ cô chưa trải qua việc như thế này, những phóng viên đều chen chúc nhau, cô sợ chỉ cần cô nói sai một câu thì mỗi người họ nhổ một miếng nước bọt cũng có thể làm cho cô chết đuối.
Cô thì không sao, nhưng nếu cô bị hạ gục thì tập đoàn Cố Linh và cả Cố Thành Trung sẽ thế nào.