Có gì cứ nhằm vào tôi đây này, nếu dám làm con tôi với chồng tôi bị thương thì đừng trách tôi dùng pháp luật để bảo vệ bản thân.”
“Chồng tôi bệnh nặng, mong các vị thông cảm giùm cho, trong lòng tự biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Phân kháng cáo sau này tôi sẽ thẳng thắn cho mọi người biết rõ từng chỉ tiết.
Tôi chỉ đang bảo vệ lợi ích chính đáng của mình, không chèn ép gì cả, tôi cũng công chứng tại đây, tôi tin tưởng pháp luật sẽ trả lại công bằng cho tôi.”
“Ngoài ra, chuyện con trai lớn của tôi là con nuôi thì toàn thành phố đều biết, tôi có thể công khai xét nghiệm quan hệ người thân để chứng minh không hề có quan hệ máu mủ. Nhưng tôi cũng hy vọng mọi người sẽ tử tế với thằng bé, tôi coi thằng bé như con ruột, mong mọi người không ác ý suy đoán quan hệ gia đình chúng tôi, đừng có ngược đãi hay bất cứ sự phân biệt đối xử nào. Mong mọi người sẽ tử tế.”
Hứa Trúc Linh cúi người về phía máy ảnh, cái khom người này kéo dài đến một phút, tất cả mọi người đã yên lặng, tâm mắt mọi người đều tập trung trên người của cô.
Người phụ nữ này quả thật đã yếu đi, gánh nặng trên bờ vai cũng rất nặng, nhưng từ biểu hiện hôm nay có thể nhìn ra tuy cô nhu nhược nhưng không dễ bắt nạt.
Tuy cô là phụ nữ, nhưng đồng thời cũng là một người vợ, một người mẹ.
Hôm nay cô đã biểu đạt rất rõ ràng tâm lý muốn bảo vệ mái ấm gia đình, bất cứ kẻ nào muốn ác ý hãm hại chồng con cô, cô sẽ không ngồi yên chờ chết.
Sau khi cô cúi đầu xong thì đứng thẳng người: “Mọi người còn thắc mắc gì với chuyện riêng tư của tôi không?”
Cô nhìn toàn bộ nhóm phóng viên, mọi người nhìn nhau, trong một khoảng khắc không có câu hỏi nào.
“Vậy vào việc thôi, quả thực tôi không đủ tư cách, thiếu kinh nghiệm quản lý tập đoàn. Nhưng tôi có chông tôi đi theo hướng dẫn, hơn nữa các cộng sự dốc lòng chỉ đạo, cha mẹ với em chồng tôi toàn lực ủng hộ. Tôi tin chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ ngồi vững vị trí này.”
“Không mong làm tốt nhất, chỉ hy vọng không khiến chồng tôi mất mặt.
Kế hoạch phía sau sẽ do giám đốc Triệu phát biểu, tôi còn có việc phải đi trước.”
Nói xong cô rời khỏi khán đài, giao phần công việc còn lại cho giám đốc Triệu.
“Xin hỏi, ban giám đốc đồng ý giao lại tất cả cho mợ chủ Cố à?”
“Đương nhiên đồng ý, cô ấy là vợ bất cứ kẻ nào muốn ác ý hãm hại chồng con cô, cô sẽ không ngồi yên chờ chết.
Sau khi cô cúi đầu xong thì đứng thẳng người: ‘Mọi người còn thắc mắc gì với chuyện riêng tư của tôi không?”
Cô nhìn toàn bộ nhóm phóng viên, mọi người nhìn nhau, trong một khoảng khắc không có câu hỏi nào.
“Vậy vào việc thôi, quả thực tôi không đủ tư cách, thiếu kinh nghiệm quản lý tập đoàn. Nhưng tôi có chông tôi đi theo hướng dẫn, hơn nữa các cộng sự dốc lòng chỉ đạo, cha mẹ với em chồng tôi toàn lực ủng hộ. Tôi tin chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ ngồi vững vị trí này.”
“Không mong làm tốt nhất, chỉ hy vọng không khiến chồng tôi mất mặt.
Kế hoạch phía sau sẽ do giám đốc Triệu phát biểu, tôi còn có việc phải đi trước.”
Nói xong cô rời khỏi khán đài, giao phần công việc còn lại cho giám đốc Triệu.
“Xin hỏi, ban giám đốc đồng ý giao lại tất cả cho mợ chủ Cố à?”
“Đương nhiên đồng ý, cô ấy là vợ tổng giám đốc, lại còn một lòng dốc sức vì nhà họ Cố, tuy thiếu sót kinh nghiệm nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức. Mợ chủ vô cùng ưu tú, lại rất có lòng cầu tiến, giữa chúng tôi vô cùng hòa hợp, cho nên mọi người hoàn toàn không cần phải lo lắng, mợ chủ sẽ đưa chúng ta cùng phát triển.”