Cô đi vào bệnh viện, người phụ nữ kia đã tỉnh lại, trên khuôn mặt tiêu tụy đầy nước mắt. Vừa gặp đã thấy bà ta lấy nước mắt rửa mặt, không nói một câu nào.
Nếu chồng bà ta chết thật sự do nhà họ Cố gây ra, giờ phút này đã sớm xông lên báo thù rồi.
Rất rõ ràng, hai người đều biết rõ hung thủ không phải nhà họ Cố, trong lòng biết rõ chồng bà ta chết thế nào.
“Đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Tôi… Tôi đỡ hơn nhiều rồi, chẳng qua nếu cô thật sự không đưa số tiền này cho tôi thì tôi chỉ có thể đi theo chồng tôi. Nhà tôi chỉ có một mình ông ấy làm việc, bây giờ mất rồi, cô bảo một nhà già trẻ chúng tôi phải sống sao đây?”
“Bà không có cha mẹ chồng, họ đã mất từ lâu rồi. Con của bà năm nay hai mươi lăm tuổi, có tay có chân, có thể đi làm kiếm tiền để nuôi sống bà, vậy sao lại không thể sống?”
“Tôi… Tôi mặc kệ, mấy người hại chết người phải bồi thường tiên, không có mười lăm tỷ thì chuyện này không xong đâu. Nếu không tôi sẽ đến phá, tôi không tin một công ty lớn như nhà họ Cố có thể làm gì được mẹ con tôi?”
“Tôi sẽ không làm gì mẹ con bà, chúng tôi sẽ đưa tiên. Mười lăm tỷ, không thiếu một xu nào, đã chuyển khoản tất cả cho con trai bà.”
“Thật sao?”
Mắt người phụ nữ kia sáng lên, nhưng lúc này con trai bà ta gọi điện thoại tới, giọng trong điện thoại chỉ có hưng phấn vui vẻ làm gì có đau khổ khi phải để tang bố đâu.
Ngắt điện thoại, người phụ nữ kia vén chăn lên muốn xuống đất, nhưng lại bị Hứa Trúc Linh ngăn lại: ‘Đừng nóng vội, bà bị thương, truyền thông chứng kiến lúc bà được đưa tới khắp người toàn máu, nếu cứ thế đi ra ngoài, nhà họ Cố chúng tôi không biết nên giải thích thế nào cho phải. Bà cứ ở đây dưỡng bệnh đến khi khỏi hẳn rồi về. Tôi thấy bà quanh năm làm lụng vất vả, gặp nhiều khó khăn, không bằng kiểm tra toàn thân rồi trị liệu thật tốt. – “Cái này… Cái này không tốt lắm, trong nhà tôi còn rất nhiều việc…”
“Hậu sự của chồng bà chúng tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, bà cứ yên tâm.”
“Vậy… Vậy cảm ơn, cô là người tốt, người tốt… “
Người phụ nữ kia cảm ơn thật lòng, tỉa áy náy trong mắt càng nhiều hơn.
Mặc dù là người tốt nhưng bà vẫn phải ngăn lương tâm lại, nếu không thật sự không cách nào.
Phần sau giống y như cô đoán, nhà gái không chỉ muốn nhà mà còn muốn xe với lễ hỏi, mấy cái này như núi lớn ép đứa con trai kia tới mức không thở nổi.
Anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ vả mẹ mình.
Trong phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ nói bệnh đau đầu của mẹ không chữa được, bảo bọn họ đưa thêm mười lăm tỷ, một bước đúng chỗ, vừa có nhà có xe mà ngay cả tiền sữa bột của con con sau này cũng không cần phải lo lăng. Mẹ, chỉ có mẹ mới giúp được thôi.”
Người phụ nữ kia nghe vậy, tức đến run cả người: ‘Mày là đồ khốn nạn, nếu như không phải tại mày thì sao bố mày lại nghĩ không thông đến mức đi đến tận bước này chứ. Mày biết bố mày chết thế nào không hả? Là do bố mày tháo mặt nạ dưỡng khí xuống nên mới chết. Mày ép chết bố màyu rồi mà mày vân chưa vừa lòng, thế mà mày còn muốn tao vứt lương tâm tiếp tục lừa tiền người ta với mày à?”
“Tiền tao cũng cho mày rồi, mày còn muốn cái gì nữa? Muốn tao nói thì con dâu này tao không cần nữa, tham lam như vậy, nhà chúng ta không hầu nổi.”
“Rốt cuộc còn không phải do hai người quá nghèo à, nghèo thế thì nuôi con trai làm gì? Không phải nói đừng để con phải thua ngay từ vạch xuất phát à, ngay từ đầu tôi đã thua rồi. Tôi muốn cô ấy, tôi không muốn con của tôi với cô phải thua ngay từ vạch xuất phát. Tôi không cần biết phải dùng cách gì, nhất định phải lấy được mười lăm tỷ cho tôi.”