Khương Anh Tùng bất mãn kéo Lâm Thanh Huyền đến một chõ, nói: ‘Sao em lại không đồng ý báo cảnh sát, không mang theo người thật sự rất nguy hiểm, chỉ bằng vào chúng ta, em cảm thấy sẽ không có tý sơ hở nào ư?”
“Anh hoàn toàn không hiểu một người mẹ, cô ấy có thể vì con mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Nhưng đứa bé kia lại không phải con ruột.”
“Phụ nữ cực kỳ có bản năng làm mẹ, cho dù không phải con đẻ nhưng cũng nuôi nhiều năm như vậy, cho uống sữa mẹ, gọi mẹ mấy năm trời, sao mợ chủ có thể không để ý được, người đời chỉ biết đứa bé kia không phải con ruột, nhưng trong mắt mợ chủ với ông chủ thì đứa bé kia không khác gì con ruột cả.”
“Nếu như hôm nay là con trai của em bị bắt cóc, em cũng sẽ liều lĩnh đến.
Anh ta bảo em đến một mình, em sẽ đến một mình. Em biết dẫn người theo sẽ có phân thăng nhưng em muốn con trai. Cho nên em rất hiểu sao phu nhân lại làm vậy. Em sẽ bảo vệ tốt mợ chủ, anh ở đây tùy tình hình mà hành động, có thể dẫn người, càng ít càng tốt, đừng đánh rắn động cỏ.”
Lâm Thanh Huyền nói xong, xoay người rời đi.
Khương Anh Tùng nhìn chăm chằm bóng lưng cô rời đi, ánh mắt dần tối lại.
“Chú ý… an toàn, bảo vệ tốt chính mình.”
Lâm Thanh Huyền đi đến cửa ra vào, giọng anh truyền đến từ sau lưng khiến lưng cô cứng đờ.
Cô rất muốn quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng cuối cùng… vẫn hạ quyết tâm rời đi.
Tội nghiệt của cô nặng nề, không thể yêu cầu thứ xa vời như tha thứ, trở lại đã phải bỏ ra dũng khí rất lớn.
Chờ khi Cố Thành Trung tỉnh lại, áp lực của Hứa Trúc Linh không còn lớn nữa cô sẽ lập tức rời đi, chắc chắn sẽ không tiếp tục lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, cản trở tâm mắt của anh.
Hứa Trúc Linh mang theo tiền đến chỗ hẹn rất nhanh, một ngôi làng hẻo lánh ở nông thôn, một căn nhà tồi tàn, bên trong toàn bụi là bụi.
“Tôi đến rồi, tôi không mang theo người đến, chỉ có hai người phụ nữ, anh có thể đi ra chưa?”
Cô lo lắng gọi.
Người trong chỗ tối thấy thế, xác nhận hai người họ là nữ, lúc này mới mang đứa bé ra.
Hứa Trúc Linh không hề nghĩ tới vậy mà lại là con trai của công nhân kia.
Ép chết bố mình, người này có thể làm được bất cứ chuyện gì.
“Là anh.” Cô khiếp sợ trợn tròn mắt, bây giờ lại vô cùng hối hận, không nên khiêu khích người hung ác như này.
Ngay cả bố mình mà còn ép chết được thì có gì mà không làm được?
“Ưm ưm…”
Miệng Cố Hy bị dán băng dính, không nói được nguyên vẹn, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào hét lên.
Hai mắt mày rưng rưng nhìn cô không ngừng giấy giua, nhưng lại bị đối phương trói, không thể nào thoát ra.
Thấy trên người Cố Hy không có vết thương nào cô cũng thở dài một hơi.
“Cố Hy đừng sợ, mẹ đến đưa con về nhà đây.”
“Vì một đứa con nuôi mà cô lại đến thật, cô khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác đấy.”
Anh ta hung dữ nói, vốn tưởng rằng một đứa con nuôi không đủ để khiến một mợ chủ cao cao tại thượng nghĩ đến, không nghĩ tới cô ta thật sự tới.