Đêm nay anh ngủ ở phòng làm việc đi, không cần thương lượng nữa.”
Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt nhìn, trong lòng Cố Thành Trung thâm kêu khổ.
Không lừa được vợ mình!
Khi Cố Niệm Noãn biết rằng daddy của mình đã thành công, cô không cần phải rời khỏi thủ đô nữa mà có thể tiếp tục làm việc dưới quyền của Bùi Viện, cô không chỉ vui vẻ mà còn cảm thấy bệnh của mình đã tốt hơn rất nhiều.
“Cảm ơn daddy, con biết daddy yêu con nhất!”
“Bố yêu mẹ con nhất, đời này sẽ không bao giờ thay đổi.” Cố Thành Trung bất lực nói.
Cố Niệm Noãn bu môi, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe nhiều vê điều này, người †a đều nói rằng bố mẹ đặt con cái lên trên hết nhưng bố mẹ của cô thì ngược lại. Họ luôn quan tâm đến đối phương trước rồi sau đó mới để ý đến bọn cô.
Từ khi có thể ghi nhớ đến giờ, cô luôn nhìn thấy hai người họ thể hiện tình cảm, không hề che giấu chút nào.
Cô biết rằng bố yêu mẹ rất nhiều, ông luôn không nỡ để cho mẹ nấu ăn mặc dù mẹ cô là một đầu bếp được xếp hạng theo tiêu chuẩn sao Michelin.
Ông không để cho mẹ làm bất cứ việc nhà nào, môi khi mẹ đến tháng và bị đau bụng, ông thường tự tay làm nước đường đỏ cho mẹ uống, xoa bụng cho mẹ, nghiên cứu các món ăn bổ dưỡng, thậm chí, ông còn giúp mẹ giặt những đồ lót bị bẩn.
Những việc này rõ ràng có thể để cho người giúp việc làm nhưng ông chưa từng để họ làm, sợ rằng người bên dưới làm không có tâm.
Mẹ thích ăn đồ ngọt nên ông đã học cách làm.
Nếu ông đi nước ngoài mà không thể đưa mẹ theo cùng, mỗi tối họ đều gọi video cho nhau, sau đó khi trở về sẽ tặng quà cho mẹ, lần nào món quà của mẹ cũng đều quý giá và không bị trùng lặp còn quà của bọn cô chỉ để cho có lệ.
Mỗi ngày sau khi tan làm, ông đều gọi điện cho mẹ hỏi bà muốn ăn gì, trên đường về ông sẽ mua.
Hai người họ thường gửi bọn cô ở nhà ông bà nội hoặc ông bà ngoại rồi cùng nhau đi hẹn hò, năm nào cũng đi du lịch nước ngoài.
Ông không bao giờ để mẹ lo lăng hay phiền lòng về việc gì, điều đó khiến mẹ trẻ hơn rất nhiều so với bạn bè cùng tuổi.
Sau bao nhiêu năm qua đi, mỗi ngày lại mỗi ngày như thế, ông đều cưng chiêu mẹ như cưng chiêu một đứa bé vậy.
Cũng vì có người bố như vậy nên ánh mắt cô rất cao, luôn mong sẽ tìm được một người như ông.
Không nhất thiết phải giống ông hoàn toàn, chỉ cần người đó luôn đặt cô lên trên hết, che chở ở khắp mọi nơi.
Chắc chắn cô sẽ giống như mẹ, đáp lại bằng toàn bộ cảm tình.
Chỉ đáng tiếc là mọi thứ không như mong muốn.
Cố Thành Trung ôm chăn gối, nhẹ nhàng lắc đầu nói: ‘Gần đây, vì con mà bố phải ngủ trong phòng làm việc nhiều hôm. Niệm Noãn, xin con hãy thương xót cho bố. Nếu không có mẹ của con, bố sẽ mất ngủ cả đêm.”
“Cái con bé đáng trách này, chỉ toàn hãm hại cha.”
Ông nói một cách bất lực: “Đừng nghĩ là bố không biết. Nửa đêm con sẽ lẻn vào phòng, con có rất nhiều chìa khóa dự phòng, thay đổi mật khẩu khóa, lén lút thêm dấu vân tay của mình vào.