“Anh câm miệng cho tôi, đừng có ở trước mặt tôi nhắc đến tên cô ấy.”
Cô ta có chút thất lễ, âm thanh đột nhiên cất cao, vô cùng sắc gay gắt.
“Tôi giúp cô nhé.” Anh ta cười khanh khách nói.
“Anh… Anh giúp tôi ư? Anh giúp tôi như thế nào?”
“Tôi giúp cô có được Cố Hy, cô giúp tôi diệt trừ Cố…”
“Cố Niệm Noãn sao?”
“Không, không phải cô ấy, mà là một người quan trọng hơn. Hy vọng, chúng †a có thể hợp tác vui vẻ.”
Mặc Quyền cười tà mị giống như là ma vương rơi vào xã hội loài người vậy.
Cô ta gắt gao xuyên thấu qua cửa sổ người chủ xe, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.
Tài xế lái xe đi, che khuất một chút †ầm nhìn, nhưng cô ta vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Nụ cười của anh ta… Khiến cho người khác sởn cả gai ốc.
Nhưng cô ta lại không có cách nào từ chối, thực sự là quá lôi cuốn mà.
Giống như là con rắn… Mê hoặc Ê-va, như khiến cô ta ăn vụng trái cấm vậy.
Lẽ nào cô ta không biết sau khi ăn vụng sẽ dân đến trừng phạt sao?
Nhưng tại sao vẫn còn ăn vậy?
Đó là bởi vì… Sức hấp rất quá lớn.
“Được… Tôi đồng ý với anh.”
Một hồi lâu cô ta mới tìm được giọng nói của mình, nói ra khó khăn.
Thoáng cái, chiếc xe đó đã biến mất không còn ở trong tâm mắt, vẻ mặt cô †a có phần hơi hoảng hốt, bản thân thật sự đã nghe điện thoại vậy mà không biết lai lịch của người đàn ông đó thế nào?
Nhưng số lạ đó điện báo chứng tỏ, lại nhắc nhở cô ta chân thật, quả là có một người gọi điện thoại cho cô ta, đưa ra hấp dẫn khó có thể kháng cự lại. Mà cô ta cũng giúp anh ta làm một chuyện, thì có thể thỏa mãn như ý nguyện.
Cố Hy lái xe, ba người cùng đi về, Hứa Trúc Linh sớm đã nhận được điện thoại, biết được đêm nay Cố Hy về thì vui mừng hết sức.
Tuy rằng mỗi ngày phòng của anh đều có người hầu quét dọn, nệm chăn đều ấm áp, nhưng bà vẫn tự mình thu dọn thêm một lần nữa, trong phòng còn đang đặt đóa hoa tươi mới ngắt từ trong sân, cắt sửa cành lá.
“Đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
“Mẹ, bọn con ăn ở bên ngoài rồi ạ.”
“Cũng đúng, cũng muộn như vậy rồi, vậy… Bữa ăn khuya thì sao? Ăn chút không nào?”
“Không ạ, mẹ đừng quá vất vả.”
“Không vất vả không vất vả, con đã – bao lâu không về nhà rồi, dọn dẹp sạch sẽ phòng cho con, nếu lần này có rảnh thì ở một lâu chút.”
Bà nhìn Tiểu Hy, chịu không nổi nói hơi nhiều lời.
Người một nhà cùng nhau ăn một chút, thời gian cũng không còn nhiều, Cố Hy liền quay vê phòng của mình, nhìn cây hoa tường vi đặt đầu giường không chịu được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mẹ còn nhớ rõ, anh thích hoa tường vi, trong bình hoa tường vi đặt đủ mọi màu sắc, nhất là tường vi màu trắng đó nở rất đẹp.
Trong phòng thơm mát từng cơn khiến người ta vui vẻ thoải mái, đệm chăn mềm mại, sờ rất dễ chịu.