Cô ấy trực tiếp ném một xấp tài liệu trước mặt Cố Niệm Noãn, Niệm Noãn lập tức mở ra mới phát hiện đây là tư liệu của một khách hàng.
Vị khách hàng này cô biết, là người hợp tác, làm việc với chị Vân rất lâu, quan hệ giữa hai người cũng cực kì tốt.
“Sao vậy ạ? Khách hàng này trước nay vấn do chị Vân phụ trách mà. Anh ta rất thích mấy thiết kế của chị Vân, hình như người này thường thiết kế trang phục cho từng mùa, có phải thiếu mùa hè không ạ?”
“Bây giờ anh ta lại nói tên em, chỉ đích danh muốn tự em thiết kế đấy.”
Bùi Viện không vui nói.
“Em sao?”
Cô chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Cô chẳng qua chỉ là một trợ lý thực †ập chưa chính thức mà thôi, hơn nữa studio còn chưa kịp in danh thiếp cho trợ lý bởi vì chưa thể chắc chắn ai có thể trở thành nhân viên chính thức, sao đối phương lại biết tên mình được.
“Anh ta muốn Cố Niệm Noãn thiết kế trang phục hè cho mình, tất cả những trang phục sau này cũng do cô thiết kế đấy, cô Cố ạ? Vậy mà chị lại không biết cô họ Cố đấy! Anh ta nói, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Cố Thị, tuy bọn họ không hợp tác cùng Cố thị, nhưng sau khi biết cô làm ở đây thì không thể không cho cô mặt mũi được.”
“Hơn nữa, sáng nay chị vừa mở di động ra, rất nhiều tin nhắn đều muốn đặt hàng với phòng làm việc của chúng ta, hơn nữa số lượng rất lớn, nếu vậy cũng vì cái danh hào của cô Cố mới tới phải không?”
Cuối cùng Cố Niệm Noãn cũng hiểu Vì sao cô tức giận.
Khách hàng không coi trọng chất lượng và nhãn hiệu của nhà thiết kế, mà là cho người ta mặt mũi, cô ấy là bà chủ tất nhiên sẽ không thoải mái rồi.
Nếu đối phương nhìn trúng năng lực của phòng làm việc các cô, vậy Bùi Viện Sẽ rất vui vẻ nhận đơn.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người lại đang thiên về phía mình, khiến cho khuôn mặt Bùi Viện không có chút ánh sáng nào.
“Em… em không biết, em chưa bao giờ để lộ thông tin của mình cả. Hơn nữa… em đã làm việc ở đây lâu vậy rồi, bọn họ sớm không biết, muộn không biết, vậy mà lại biết vào ngay lúc này, chắc không trùng hợp vậy đâu nhỉ?”
Cô không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã tra ra manh mối.
Bùi Viện cũng bình tĩnh lại, sau đó rơi vào trầm tư.
“Em… Có phải đắc tội với ai không?”
“Không có ạ, gần đây tôi cũng không gặp người nào lạ, chẳng lẽ là tổng giám đốc Trương…”
“Không phải, tổng giám đốc Trương ngộ độc rượu nên chết trong bệnh viện, sau đó nhà họ Trương lại bị tra ra nguồn vải dệt có vấn đề, một người kết tội một người bỏ trốn, chắc sẽ không có ai tiếp †ục gây sóng gió. Lúc trước chị còn hơi nghỉ ngờ, sao tổng giám đốc Trương lại suy tàn nhanh vậy được, không ngờ anh ta lại đắc tội với người không nên đắc tội. Nếu như chị đắc tội với cô, hiện tại sợ rằng cũng khó giữ được tánh mạng nhỉ?”
Bùi Viện lạnh giọng nói.
“Chị Bùi, nếu em nói mình không làm gì cả, thậm chí em còn không sai người ra tay với Trương Tông Quyền, chị có tin không?”
Lúc đó cô cũng từng hỏi Cố Hy, cái chết của Trương Tông Quyền là do anh ấy làm sao. Cố Hy chỉ nói một câu: “Đúng là anh rất muốn giết anh ta, nhưng lúc ấy anh không làm gì cả, cũng không cần thiết phải ra tay sau lưng em.”