Nhưng thủ đoạn của đối phương bây giờ rất âm hiểm, cô ở chỗ sáng còn đối phương ở trong tối, lúc nào cũng cẩn thận thì hơn.
Sau khi Cố Noãn rời khỏi đó, chị Vân lập tức đi vào, lúc thấy mấy khách hàng mình được phân kia thì cực kỳ khiếp sợ.
Những khách hàng này trước giờ vẫn liên lạc với mình để đặt đơn mà, sao giờ lại chạy vào trong tay Bùi Viện.
Bùi Viện vẫn chưa nói gì, nhưng cô †a cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đó.
Trong lòng không khỏi bùng lên lửa giận, cô ta có thể nhìn thấy sự bất công của Bùi Viện. Sau khi ra khỏi văn phòng, cô ta liền không vui nói: “Này cô kia, Niệm Noãn đúng không? Đi, mua cho bọn tôi chút cà phê.”
“Các cô muốn uống cà phê gì cứ nói cho cô ta, tôi mời đấy, an ủi mọi người làm việc vất vả.”
“Cảm ơn chị Vân! Em muốn Cappuccino.”
“Tôi uống caramel latte.”
“American cảm ơn.”
“Tôi muốn uống trà sữa, thêm một phần sữa, cảm ơn.”
“Vậy nhân tiện mua thêm cho tôi một phần bánh ngọt đi, Tiramisu dưới cửa hàng bánh kem ấy.”
“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn…”
Trong lúc nhất thời, nhiều đến mức không đếm kịp.
Cô chỉ có thể cố ghi nhớ, Thích Uyển Nhi không nhìn được cảnh này, nói: “Chị .
Vân, một mình cô không ôm được nhiều đồ vậy đâu, để em đi cùng cho.”
“Ngay dưới lầu thôi mà, cũng đâu phải để cô ta đi mua thứ gì chạy khắp mấy con phố, có gì mà không ôm được chứ, chạy thêm mấy vòng là được. Có phải cô rảnh rỗi quá không, vậy đóng dấu hết tất cả tài liệu này cho tôi đi, sau này đừng xen vào việc người khác.”
Chị Vân liên tục mắng ầm lên, Thích Uyển Nhi cũng không nói thêm gì nữa.
Gô ta ôm tài liệu đi ra ngoài cùng Cố Niệm Noãn.
“Thật xin lõi… Mình cũng không có cách nào giúp cậu cả.”
“Thôi, gần đây cậu vẫn nên cách xa mình một chút, nếu không cả cậu cũng gặp xui xẻo đấy.”
Cô thở dài một hơi.
Xem ra chỗ làm của mình cũng phải giao đấu một trận rồi.
“Đúng rồi, Chị Bùi gọi cậu vào làm gì thế, lâu vậy mà? Cậu không biết đâu, từ lúc cậu đi vào ấy à, chị Vân và mấy bà kia cứ lo lắng không thôi, sợ Chị Bùi chia danh sách kia cho cậu.”
Sắc mặt Thích Uyển Nhi rất bình tĩnh, giả vờ không biết gì cả, chớp đôi mắt vô hại hỏi.
Cố Niệm Noãn đánh chết cũng không ngờ, là người bạn thân nhất này đã bán đứng mình.
Cô đang chuẩn bị hé miệng muốn nói, bỗng nghĩ đến câu kia của Bùi Viện.
Đừng chuyện gì cũng nói ra cả, chuyện mình từng trải qua, ít người biết càng tốt.
Hơn nữa lỡ nói cho Thích Uyển Nhị, cô ta vì bất bình cho mình mà bị chị Vân trả thù thì làm sao đây?
Dù sao cũng làm việc dưới trướng cô ta, sau này phải sống thế nào đây?
Cô ấy có chút lo lắng cho Thích Uyển Nhi, cuối cùng lựa chọn giấu giếm.
“Cũng chẳng có gì cả, nói tôi gần đây hơi lười biếng, phải cố gắng làm việc, nếu không sẽ không qua được kỳ thực tập này.”