“Cố Hy… Anh, anh cẩn thận một chút, anh ta chắc chắn không dám giết người đâu!”
Cố Niệm Noãn vừa nói ra câu này, không ngowg con dao của tên lưu | manh kia lại sát thêm vài phần.
Trên cổ cô bị cọ một chút vết thương, máu tươi lập tức chảy ra.
“Xuýt-” Cô đau đến mức hít ngược một hơi khí lạnh.
“Em đừng lộn xôn!”
Thần kinh của Cố Hy lập tức căng chặt.
“Không ngờ mày để ý con bé này thế đấy!”
Lưu manh cười nói.
Anh chậm rãi đến gần, tên lưu manh nheo mắt lại, sau đó đột nhiên đẩy Cố Niệm Noãn ra ngoài.
Cố Hy theo bản năng ôm được cô, không nghĩ tới giây tiếp theo tên lưu manh kia lại giơ cao con dao, đâm thật mạnh xuống.
Mục tiêu của gã là đâm trúng sau lưng Cố Niệm Noãn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Hy đột nhiên ôm cô vào trong ngực, dùng tấm lưng để chặn gã ta.
Con dao kia lập tức đâm vào cơ bắp, máu tươi lập tức tràn ra, mà anh cũng phản ứng rất nhanh, trực tiếp dùng một chân đạp về phía sau, tên lưu manh kia té ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không bì dậy được.
“Cố Hy -” Trái tim Cố Niệm Noãấn đau đớn đến co lại, cảm nhận được hơn phân nửa trọng lượng của anh ấy đều đè lên trên người mình, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Anh không sao đâu.”
Sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, trên trán toàn là mồ hôi hột, dù vậy vẫn cắn răng quật cường nói mình không Sao.
Sao có thể không sao chứ.
Cô muốn xem vết thương phía sau lưng thế nào, nhưng Cố Hy lại ngăn cản nói.
“Đừng nhìn, không có gì lớn đâu.”
“Anh đừng gạt em, con sao đâm vào làm bị thương thì sao có thể không có việc gì chứ, bây giờ em đưa anh đến bệnh viện ngay.”
Đúng lúc này, xe của Ôn Thiên Ân cũng tới.
Cô mừng như điên, bệnh viện cũng gần đây, cách khoảng một con phố thôi, | nếu hiện tại gọi 120 kêu xe cứu thương cũng chưa chắc tiện bằng mình tự đi xe.
Ôn Thiên Ân thấy bọn họ ngã trên mặt đất, mấy người năm tứ tung ngang dọc chung quanh thì lập tức xuống xe.
“Sao lại thế này?”
“Cố Hy bị thương, đi bệnh viện trước đã.”
“Anh đã nói không sao rồi, em rốt cuộc nghe mấy lần mới hiểu hả.”
Cố Hy đột nhiên điên lên, mang theo trách cứ gào ầm lên.