“Chuyện này cũng không vội, bọn mình quyết định ba tháng đầu sẽ kiểm †ra xem con có bệnh di truyền hay dị tật gì không mới quyết định. Miễn đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gia trưởng hai bên cũng vui mừng.”
“Lúc ấy không phải bụng sẽ rất lớn sao?”
“Không sao cả, bọn mình đã quyết định xong rồi, chờ sinh nhóc con này ra rồi mới cử hành hôn lễ, để nó tham dự hôn lễ không phải sẽ ý nghĩa hơn à?
Mình nói cho cậu biết nhé, đây ý tưởng của Cố Hy đấy, anh ấy muốn hôn lễ đặc biệt một chút. Cậu không biết đâu, sau khi nghe thấy mình có con, anh ấy mừng lắm luôn ấy.”
“Cậu cũng biết anh ấy thường xuyên xụ mặt mà, nghiêm túc chết đi được, nhưng ngờ khi nghe thấy mình mang thai lại nhảy cẵng lên, quả thực là đứa trẻ mới lớn.”
“Thế… thế hả? Mình cũng chưa bao giờ thấy Cố Hy như vậy, có thể thấy được… anh ấy thật sự rất vui vẻ, mình thật lòng chúc mừng cậu, mình còn chưa kịp chuẩn bị quà cho cậu, mình đi… Mình đi mua đây… “Chờ sinh ra đã, cô lớn mua quà sau cũng không muộn đâu.”
“Đúng… đúng ha, là mình vội vàng rồi. Chuyện đó… mình đột nhiên nhớ ra còn chuyện phải làm, đi nghiên cứu thị trường để tối về viết báo cáo, mình ra ngoài trước đây…” Cô giống như tướng quân bị đánh cho tơi tả, lúc này đang chạy trối chết, chật vật vô cùng.
Khoảnh khắc xoay người kia, nước mắt lập tức rơi xuống, cực kỳ mãnh liệt.
Cố Hy có con rồi… dáng vẻ hạnh phúc của Thích Uyển Nhi kia đâm thật sâu vào đáy lòng cô.
Đáng ra cô nên chúc phúc, nhưng làm vậy cũng không thể đè nén được sự đau khổ này.
Cô vốn tưởng chuyện Cố Hy và Thích Uyển Nhi ở bên nhau đã là chuyện đau đớn nhất rồi, không ngờ sau khi biết chuyện anh có con còn đau thêm một | bậc nữa.
Vì sao cô vẫn chưa chết lặng?
Thích Uyển Nhi nhìn bóng dáng của cô, tay nhỏ vuốt ve bụng mình, nụ cười bên khóe miệng dần trở nên độc ác hơn.
“Cố Niệm Noãn, thứ gì cô cũng có rồi, vậy không nên cướp đàn ông với tôi nữa. Nếu cô đã vô tình với tôi, vậy cũng đừng trách tôi vô ý.”
“Đừng trách tôi, tất cả những chuyện này đều do cô ép thôi. Vì sao cô không chịu an phận ở bên cạnh Ôn Thiên Ân, nếu cô và anh ta ơ bên nhau, Cố Hy cũng sẽ không thương nhớ cô như vậy. Tôi làm vậy cũng vì tốt cho cô thôi!”
Cố Niệm Noãn giống như hồn ma lang thang đi một vòng dưới ánh mặt trời chói chang, cuối cùng mua rất nhiều quần áo và đồ chơi trẻ con mới chịu về.
Không biết vì sao lúc nhìn thấy mấy thứ này, bước chân của cô sẽ tự động dừng lại, muốn tặng cho Thích Uyển Nhi xem như lễ gặp mặt.
Hôm nay cô có chút luống cuống, bạn thân và anh trai có con, chuyện này cô nên vui mới đúng.
Mình không thể tiếp tục thích Cố Hy nữa, chuyện này khiến cô cảm thấy thấy rất sai lầm, tựa như đang phản bội Thích Uyển Nhi vậy, cô nên thu hồi trái tim mình lại, giấu kĩ tình cảm không yên này.
Cô chủ động giúp Thích Uyển Nhi làm những việc nặng nhọc, mùa hè thế này tuyệt đối không để cô ta ra ngoài làm chân chạy vặt, chỉ cần là việc ra ngoài khảo sát thị trường hoặc đi cùng khách hàng, cô đều sẽ chủ động đảm nhận.
Buổi tối tăng ca cũng đều do cô làm hết, để Thích Uyển Nhi về sớm nghỉ ngơi.
Trong miệng cô ta toàn nói những lời khách sáo, cảm thấy ngượng ngùng các thứ, trên thực tế trong lòng lại vui đến nở hoa.
Mấy năm nay, để duy trì mối tình chị em giả nhân giả nghĩa này mà cô ta không ngừng làm tùy từng cho cô.
Cô cho rằng cô ta thật lòng đối xử với mình, trên thực tế cô ta chỉ suy nghĩ cho tiền đồ của mình, lại càng muốn tiếp cận Cố Hy.