Chẳng qua anh chỉ là yêu quý mình nên không muốn để cô phá thai mà thôi.
Cho nên, đến cuối cùng, những chuyện này cũng chỉ vì đứa bé trong bụng mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, cô cũng còn có chút phiên muộn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyên đến tiếng bước chân của Ôn Thiên Ân.
“Sao cậu lại ở đâu?”
Ôn Thiên Ân lên tiếng.
“Nhỏ giọng chút đi, cô ngủ rồi.”
Anh dịu dàng nói, sau đó đứng dậy: “Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”
“Được.”
Lúc hai người rời bước đi ra ngoài, cô lập tức đứng dậy, đứng sau dán lỗ tai vào cửa để nghe lén.
“Anh Thiên Ân, tôi sẽ cưới cô, sau này chuyện của Niệm Noãấn và anh không còn quan hệ gì nữa.”
“Cậu không yêu cô ấy thì cần gì phải cưới? Tuy tôi không thích đứa nhỏ này, nhưng tôi thiệt tình thích Niệm Noấn.
Chúng tôi cũng có thể có con để của mình, chỉ cần điều dưỡng cơ thể thật tốt sẽ không còn gì phải lo nữa. Tiểu Hi, cậu cần gì phải hy sinh lớn như vậy hôn nhân cũng không phải trò đùa, nếu muốn tiếp tục gắn bó với nhau đến sau này không phải chỉ cần tình anh em là được, mà là tình yêu.”
“Nếu cậu chỉ coi Niệm Noãn như em gái, vậy cậu không cần nhúng tay vào chuyện này nữa đâu, ít nhất tôi cũng có thể cho cô ấy hạnh phúc, còn cậu làm được cái gì chứ? Làm người bố hư danh của đứa con hoang này sao?”
“Nó không phải con hoang, mà là con của tôi và Niệm Noãn, có bố có mẹ đàng hoàng. Tôi trước nay đều yêu Niệm noãn rất sâu đậm, chẳng qua gặp đủ trở ngại nên không thể thể hiện ra mà thôi Đứa nhỏ này không phải của anh, tôi cũng sẽ không ép anh phải chấp nhận nó, chuyện này đối với anh không công bằng, một khi đã như vậy, vậy tôi đây sẽ gánh vác.”
Anh gắn từng chữ một nói, thái độ vô cùng kiên quyết.
Cố Niệm Noãn đứng trong phòng nghe thấy lời này thì hai mắt trừng to.
Có phải cô xuất hiện ảo giác không, vậy mà mới nãy Cố Hy lại nói thích mình, chẳng qua gặp đủ chuyện nên không thể thể hiện ra ngoài.
Chuyện bắt đầu từ khi nào, anh ngại thứ gì chứ?
Đây là lời thật lòng của anh, hay chỉ muốn làm Ôn Thiên Ân bỏ cuộc nên mới.
nói thế?
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của cô lúc nên lúc xuống, mặc dù rất vui vẻ, nhưng sau đó lại sợ mình mừng quá sớm, dùng giỏ tre múc nước.
Ôn Thiên Ân nghe vậy thì sắc mặt dần nghiêm túc hơn.
Cuối cùng anh cũng mở miệng nói ra rồi!
“Cố Hy, cậu đã có bạn gái rồi, bây giờ lại luôn miệng nói mình thích Niệm Noãn, cậu đang nói giỡn với tôi đấy à?”
“Tôi không quan tâm anh nghĩ gì về tôi, tôi sẽ dùng hành động của mình để chứng minh tình cảm tôi dành cho Niệm Noấn”
Anh siết chặt nắm tay, sống lưng cũng kiên cường thẳng tắp.
“Anh Thiên Ân, tôi hỏi lại anh lần cuối cùng, anh có chấp nhận đứa nhỏ này không, nếu anh nguyện ý chấp nhận, vậy tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.”