Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng như thế thì trái tim vô cùng đau đớn.
Sau đó liều mạng lắc đầu, nước mắt làm ướt nhẹp chăn đệm, cô nghẹn ngào nói không nên lời.
“Chẳng lẽ… em chán ghét anh như vậy, bây giờ cũng ghét bỏ anh sao?”
Trong lòng anh nhất thời ngũ vị trần tạp, cổ họng nghẹn lại.
Anh nhấp môi, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng.
Đúng là tự làm bậy không thể sống, xem như bây giờ anh đã tự cảm nhận được.
Anh hít sâu một hơi: “Vậy được, hiện tại anh sẽ buông tay, tuyệt đối không quấy rầy em…”
“Không phải, không phải ý đó, em không ghét bỏ anh. Em thích anh, rất thích rất thích anh, em cũng không biết mình động tâm khi nào nữa, có lẽ em nên nói với anh sớm hơn, chủ động xuất kích, vậy anh và Thích Uyển Nhi sẽ không bên nhau, em cũng không khó chịu lâu như vậy.”
“Em không muốn anh tìm người khác, em chỉ muốn ở bên nhau thôi, anh đừng đi được không? Em thật sự rất sợ…” Cô không màng tất cả bước lên ôm lấy anh, căn bản không phát hiện ra trên người mình không mặc gì.
Cơ thể mềm mại ấm áp kia ôm chặt lấy mình, làm anh như bị sét đánh.
Hay tay để bên thắt lưng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Cô ôm thật sự rất dùng sức, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại kia, trong lòng không vứt đi được, dường như đang mê muội.
Chỉ cần rũ mắt một cái là có thể nhìn thấy đường cong bóng loáng nốn nà kia, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cả người đều cứng đờ.
Cô thấy anh sau lúc lâu không đáp lại, tâm trạng cũng nặng nề hơn.
“Anh… không phải anh nói thích em sao? Vì sao không ôm em?”
“Niệm Noãn, em không… Mặc quần áo.”
“Em không mặc quần áo?”
Cô sửng sốt, buông anh ra rồi rũ mắt nhìn thoáng qua.
Vốn cô còn bị nóng đến mơ màng, bây giờ đột nhiên tỉnh táo nhìn thấy cả người trơn bóng, ngay cả nội y bên cạnh cũng không mặc.
Trời! Cô cứ như vậy lắc như trước mặt Cố Hy sao?
Cô nhanh chóng chạy vào trong ổ chăn, che mình kín mít.
Hai má vốn đã nóng hôi hổi, bây giờ lại càng cháy thêm thiêu đốt.
Ánh mắt cô lóe lên, không dám đối diện với Cố Hy.
“Khu khụ…” Cố Hy ho khan hai tiếng, phá vỡ sự xấu hổ này, nói: “Em, em nghỉ ngơi trước đi, anh gọi điện thoại nói bác Si “Bác sĩ?”
Lỡ như kiểm tra ra mình không mang thai thì sao đây?
Trong lòng cô lập tức luống cuống: “Em không sao đây, em đã ổn từ lâu rồi, không cần mời bác sĩ đâu. Nếu như làm kinh động đến ba mẹ thì sao, không cần đâu a.”
“Như vậy sao được, em hiện tại đang mang thai, lại dầm mưa lâu như vậy, chuyện này không phải nói giỡn.”
“Em thật sự không sao đâu, em…
em chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc là tốt thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, em mệt rồi, em đi ngủ trước.”