Lần thứ hai cô ta nhìn thấy Niệm Noãn, chột dạ cúi xuống đầu xuống.
“Xin chào cô Cố”
“Chị Bùi đã nói cho cô biết sao?”
“Nếu như, cô nói cho tôi sớm một chút, thì tôi nhất định sẽ không làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy!” Lưu Vân hối hận không kịp nói.
“Nói như vậy, cô là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thân phận của tôi lớn nên cô không dám đắc tội, nếu như không có thân phận, cô vẫn sẽ bắt nạt như thường, nhất định sẽ không cho người khác cơ hội cao hơn cô, không phải sao?”
Cô lạnh lùng nói: “Thật ra tôi cũng không muốn làm kẻ thù với cô, tôi coi mỗi người các cô là bạn của tôi, cho dù đó chỉ là vẻ ngoài. Lần trước người lái xe đến đón tôi, tên là Ôn Mạc Âu, hai nhà chúng tôi là bạn bè, chúng tôi từ nhỏ đã quen nhau.”
“Vị ngày hôm nay, là anh trai tôi, con nuôi của nhà họ Cố. Tôi với họ trong sạch, hợp tình hợp lý, nhưng từ trong miệng các cô nói ra, chính là tôi quyến rũ đàn ông, muốn gả vào nhà giàu.”
“Trước đây xem tỉ vi, tôi luôn cảm thấy lời đồn đãi có thể ép chết người khác là nói quá, nhưng bây giờ cuối cùng tôi nếm được sự lợi hại của lời đồn đãi cũng, đen có thể nói thành trắng, chết có thể nói thành sống, cô còn trách tôi giấu giếm? Sao không xem lại mình đi, là lòng cô quá hẹp hòi, không chịu nổi người khác tốt hơn mình?” Lời này, khiến vẻ mặt Lưu Vân rất khó coi, lúc xanh lúc trắng.
Cô ta nắm chặt tay, vẻ mặt hổ thẹn, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Niệm Noãn: “Nhưng tôi cũng rất cảm kích cô, cô đã cho tôi một bài học, để lần sau khi vào công ty làm việc tôi biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Chị Vân, chuyện trước đây cô gây chuyện với tôi, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng cô làm tổn thương tôi, pháp luật nên làm sao thì sẽ phán như thế, tôi không muốn nương tay với cô.”
“Cô hủy dung tôi là thật, muốn giết tôi cũng là thật, muốn tôi giơ cao đánh khế quá khó, lúc đầu cô cũng không giơ cao đánh khẽ với tôi.”
“Cô đến… Là để cười nhạo tôi sao?”
Lưu Vân nhụt chí nói.
“Tôi đến là để cô nhìn mặt tôi, cô biến thành như vậy, không liên quan đến người khác.”
Cô lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy rời đi.
Cố Hy đi bên cạnh cô nói: ‘Em khiến anh rất bất ngờ.”
“Có ý gì?”
“Anh còn tưởng rằng, em đến thả cô ta ra, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
“Thật ra thì cô ta cũng không dễ dàng gì, nhưng em lại nghĩ mình cũng không dễ dàng, tự nhiên lại bị hủy dung.
Em không làm sai chuyện gì, thì sao phải hào phóng hiền lành tha thứ người khác.”
“Anh không nghe sao, lòng dạ cô ta __ nhỏ mọn, luôn nghỉ ngờ người khác, còn trách em không nói rõ thân phận. Một phút đó, em cảm thấy người này không đáng để đồng tình, đặc biệt là loại người vì đạt được mục đích mà cái gì cũng dám làm.”
“Em trưởng thành rồi.’ Cố Hy cười nói.
“Phí lời, em đã hai mươi ba tuổi rồi!
Nhưng, em cũng hiểu được, sao anh thích em lại không chịu thừa nhận. Xác thực, anh là con nuôi nhà họ Cố, lúc đầu đã gặp quá nhiều lời đồn đãi nhảm, chẳng trách… Anh lớn lên trong một gia đình như thế, mà anh lại biến thành dáng vẻ này.”
Từ khi Cố Hy hiểu chuyện, đã có không ít người thảo luận thân phận của anh.
Cô cũng không dám tưởng tượng, trái tim của anh phải mạnh mẽ đến nhường nào, những năm này có thể giữ vững bản tính, không làm tổn thương bất kỳ người nào trong nhà họ Cố.