“Bây giờ vẫn chưa biết, có khả năng là kẻ thù thương trường của nhà họ Ôn ở London. Nhà họ Ôn là Việt kiều, nhưng thế lực ở London lại càng lúc càng lớn, khó tránh khỏi bị người ta nhìn chằm chằm. Lúc đó khi có chuyện, con gái nhỏ nhà họ Ôn cũng ở đó, chắc là nhằm về phía con bé mà đến.”
“Chắc là Đoàn Tử vì bảo vệ người ta, nên mới bị thương.”
Cố Hy nghe ông nói như thế, trái tim đập mạnh, trong lúc nhất thời anh không hiểu Cố Thành Trung nói chuyện này với mình là có ý gì?
“Chuyện đó… Bố hi vọng con làm thế nào?”
Anh nhìn về phía Cố Thành Trung, trái tim khế run.
Cố Thành Trung thực sự quá thông minh, nếu như dùng từ ngữ để hình dung trí tuệ của Cố Thành Trung, anh chỉ nghĩ đến một từ.
Hồ ly, Lão Hồ Ly!
Trưởng thành cẩn thận, làm việc có quy tắc, không xảo quyệt nhưng lại rấy thông minh, dường như tất cả mọi chuyện đều không qua được mắt của ông.
Ông dường như hiểu rõ tất cả, nhưng lại không biểu hiện ra, vì thế Cố Hy cũng không biết ý định thật sự của Cố Thành Trung là gì.
“Bố muốn đi một chuyến đến London, bố thực sự không yên tâm về Đoàn Tử. Bố sẽ nói với mẹ con là đi bàn bạc chuyện làm ăn, chắc là sẽ đi khoảng mười ngày. Khoảng thời gian này, bố sẽ giao từ trên xuống dưới của nhà họ Cố cho con, con là con trai trưởng của bố, nên lộ khí phách của đàn ông nhà họ Gố ra đi.”
“Con nhất định sẽ chăm sóc mẹ và Niệm Noãn thật tốt, bố, bố yên tâm đi.”
“Ừ, bố cũng không phải lo lắng, con hiếu thảo nhất, Nhưng còn có một việc, bố nhờ con.”
“Chuyện gì?”
“Tập đoàn Cố Linh không thể không .
có người đáng tin cậy, bố đã đề nghị với hội đồng quản trị, để con vào học tập, tuy con đang học pháp luật, nhưng bố biết con luôn có thiên phú về lĩnh vực tài chính. Bố tin tưởng con học một lần là hiểu, Khương Anh Tùng sẽ giúp đỡ con trong rất nhiều chuyện, vì thế con cũng đừng lo lắng.”
“Bố, chăm sóc người nhà họ Cố thì có thể, nhưng xử lý con việc của công ty… Con sợ mình không thể làm được.”
Cố Hy kháng cự nói “Coi như con mặc kệ, không muốn đến công ty làm việc, bố sợ lần này bố đi London sẽ không chỉ có mười ngày, vì thế tập đoàn nhất định phải có một người có thể khiến người dưới kính sợ.
Việc nào không biết làm thì con cứ để Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền xử lý, hai vợ chồng họ sẽ xử lý tốt.”
Cố Thành Trung đã nói đến mức này, nếu như anh còn từ chối thì có chút không hiểu lý lẽ.
Anh chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý. Lúc này Cố Thành Trung mới vui mừng võ bờ vai của anh, nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta đã già rồi, các con đều là nhân tài mới xuất hiện. ˆ Xem ra Đoàn Tử phải ở lại London, chăm sóc bác hai của nó. Ở Đà Nẵng, bố chỉ có con và Niệm Noãn, nếu như đi cùng nhau, thì tập đoàn Cố Linh sẽ để lại cho con.”
“Tuy anh em các con không ở cùng nhau, nhưng đều là bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau, còn có đứa trẻ trong nhà chú tư, tuổi tác của các con xấp xỉ nhau. Sau này, thiên hạ này có thể chính là của các con.”
“Con… Nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của bố.”
“Bố tin con, con ra ngoài đi, bố muốn yên lặng một chút.”
Cố Thành Trung thở dài một hơi, đi về phía cửa sổ.