Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 539



Chương 539

Ôn Thanh Hoàn không ở lại Đà Nẵng quá lâu, ở vài ba ngày thì chuẩn bị quay về rồi.

Cô ấy cũng muốn đến thăm Bạch Minh Châu trước khi đi, nhưng tiếc là cô ấy được sắp xếp đi công tác, phải đến công ty con, trong một thời gian ngắn cũng không thể thuyền chuyển về lại được.

Vốn dĩ Ôn Mạc Ngôn cũng muốn đến nhưng cô ấy không có thời gian nên đành thôi.

Hiện tại hai người yêu xa nên nói chuyện cũng rất vất vả, mặc dù vất vả, nhưng bọn họ là vất vả trong hạnh phúc. Sau khi Ôn Thanh Hoàn đi, dường như Đà Nẵng yên tĩnh lại.

Cô tiếp tục đi học, thỉnh thoảng được gọi về nhà họ Quý ăn cơm.

Cô không nhận lại ông bà, nhà họ Quý vẫn hơi đắn đo, dù sao thì cô và Cổ Thành Trung đã buộc lại với nhau rồi. Vì vậy người nhà họ Quý vô cùng thương cô, đối xử với cô vô cùng tốt.

Cô đã rất mãn nguyện rồi, có làm nghi lễ kia hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần mình và người nhà thầm hiểu là tốt rồi.

Chẳng mấy chốc đã sắp thi cuối kỳ, sau khi thi xong, một tuần sau sẽ có bảng thành tích.

Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đứng thứ nhất trong lớp.

Lúc con chim ngốc cũng có thể phản kích.

Cô in bảng thành tích ra, vô cùng vui vẻ chạy về nhà, muốn báo tin này cho Cổ Thành Trung biết. Lúc về đến nhà, Cổ Thành Trung đang ngồi trên sô pha đọc báo kinh tế, uống trà xanh, cảm giác như một người cán bộ già.

Ngón tay nằm ở góc tạp chí thon dài như ngọc, các kinh mạch trên mu bàn tay đẹp vô cùng.

Cô thấy anh đang đọc tạp chí nghiêm túc như vậy thì có hơi ngại, không dám làm phiền đến anh nữa.

Cô đi chậm lại, bước đến gần dựa vào lòng anh.

Mà Cổ Thành Trung cũng thuận tay ôm chặt lấy cô.

“Rất vui à?”

“Ừm, anh đoán xem?”

“Đứng nhất rồi.”

Đây hoàn toàn không phải một câu hỏi phản vấn mà là một câu trần thuật.

Hứa Trúc Linh bất lực trợn tròn mắt: “Anh không thể giả vở đang đoán một chút được à? Chẳng có chút cảm giác bất ngờ gì cả!”

“Đó là vì anh biết chắc chắn em sẽ làm được, cô vợ nhỏ của anh là thông minh tài giỏi nhất mà.”

Anh đặt tạp chi xuống, véo mũi cô, sau đó kéo cô lên tầng.

Cô để ý thấy một tấm bằng khen được đóng khung treo trên tường chỗ cầu thang.

Hứa Trúc Linh thấy cái này thì ngạc nhiên không khép được miệng.

“Anh…Sao anh có được cái này?”

“Anh làm đấy, anh còn làm cả cờ hiệu nữa, đợi lát nữa đem treo ở phòng khách.”

“Không cần! Xấu hổ quá đi mất!”

Lúc nhỏ cô cũng nhận được giấy khen, bởi vì thấy các bạn nhỏ khác đem giấy khen về nhà thì bố mẹ sẽ vui mừng rồi thưởng cho họ. Đưa bọn họ đi ăn đi chơi, hoặc là cho họ một cái ôm hay một nụ hôn. Nhưng mỗi lần cô đem giấy khen về nhà thì đều bị Hứa Đan Thu xé rách.

Cô ta nói Hứa Đức Thắng coi thường những thứ này, còn nói những thứ này nhà trường phát cho vui thôi.

Là thứ làm người ta mất mặt, không bao giờ có thể thay đổi được tình hình đầu.

Kể từ đó, cho dù cô có nhận được giấy khen thì cũng giấu đi, không để người trong nhà biết.

Hứa Đan Thu thường lục tung phòng cô lên, lục cả cặp sách, tìm được rồi thì cô ta sẽ vứt vào thùng rác với thái độ khinh bỉ.

Cô nhớ có một lần, lúc học cấp hai nhận được thư tình, cô cũng không biết là ai bỏ vào cặp mình, cuối cùng bị Hứa Đan Thu lục được, cô ta nói với Hứa Đức Thắng, thế là mình bị đánh một trận.

Nói cô lẳng lơ như mẹ, mới nhỏ mà đã biết yêu đương, sau này chắc chắn sẽ đi dụ dỗ đàn ông, không đi con đường đúng đắn. Từ đó về sau, cô cũng không muốn những thứ này nữa.

Cô không muốn giấy khen, không muốn thư tình, cũng chẳng thiết sự quan tâm hay cổ vũ của người nhà.

Nhưng lại không nghĩ Cổ Thành Trung sẽ chuẩn bị cái này cho cô.

Anh thật sự xem mình là niềm tự hào của anh, ngay cả chính cô cũng không thể hiểu được rốt cuộc mình có gì hấp dẫn đáng để anh phải làm như vậy.

“Xấu hổ cái gì, vợ anh rất giỏi giang, phải để bọn họ hâm mộ anh chứ.”

“Được rồi được rồi.”

“Ngoài ra, để thưởng cho em, anh quyết định sẽ đích thân vào bếp làm cho em một bữa tiệc mừng. Em muốn ăn gì thì cứ nói, bây giờ nghiên cứu công thức vẫn còn kịp.”

“Được!”

Bữa trưa Cổ Thành Trung chuẩn bị rất phong phú, Hứa Trúc Linh ăn đến no căng bụng.

Ăn xong, cô kéo Cổ Thành Trung ra ngoài đi dạo siêu thị, tiện thể tiêu hóa bớt thức ăn.

Hai ngày nay tuyết rơi mãi, tích một lớp dày trên mặt đất, giẫm lên vang tiếng loạt xoạt.

Hứa Trúc Linh đút tay mình vào túi Cổ Thành Trung, nên không thấy lạnh chút nào cả, hình như tay anh lúc nào cũng nóng, nắm tay anh rất có cảm giác an toàn.

Cô nói với anh mình muốn học lái xe, Cổ Thành Trung gật đầu, học lái xe sớm một chút cũng có lợi.

“Vậy sau này nếu anh ra ngoài xã giao, Khương Anh Tùng kết hôn rồi phải chăm sóc vợ con, không thể lúc nào cũng đi theo anh được thì em sẽ làm tài xế đặc biệt cho anh nhé?” Cổ Thành Trung nghe thể thì bật cười, nếu Khương Anh

Tùng không tiện thì tất nhiên sẽ có thư kỷ khác lái xe rồi.

Anh có bao giờ thiếu tài xế lái xe đâu.

Nhưng cô vợ nhỏ của anh đã đưa ra lời mời thịnh tình đến thể thì sao anh có thể từ chối được đây? “Vậy anh phải trả cho em bao nhiêu tiền mới có thể mời được em?”

“Giữa em với anh còn cần tính toán tiền bạc à? “Anh em ruột cũng cần phải tính toán rõ ràng.

“Thế à, vậy anh cứ xem tình thình mà đưa đi, dù sao thì cũng là anh nuôi em mà.”

“Vậy…Lấy thân báo đáp nhé.”

Anh ôm cô, cười nói, từng câu từng chữ đều rất ấm áp. Hứa Trúc Linh đột nhiên nghe thấy lời tình tứ này thì mặt hơi phiếm đỏ, rõ ràng là bị ghẹo rồi.

“Đi thôi đi thôi, đúng là không đứng đắn mà!”

Cô cúi đầu, bước nhanh về phía trước.

Bọn họ đến siêu thị mua được rất nhiều đồ, tất cả đều do Cổ Thành Trung xách.

Bên trong quá nửa là đồ cô thích ăn.

Có đôi lúc cô cảm thấy tất cả những thứ phi thường của mình đều do Cổ Thành Trung mang đến, kéo một người bình thường như mình vào trong một thế giới vô cùng lộng lẫy.

Cô biến thành công chúa, có xe bí ngô, có lâu đài và cả giày thủy tinh.

Cô cũng có một hoàng tử, một hoàng tử vô cùng dịu dàng.

Cô không biết những giám đốc bá đạo khác yêu chiều bạn gái của họ thế nào, nhưng cô ở bên Cổ Thành Trung, có đôi khi cô sẽ quên mất thân phận của anh.

Cảm giác anh giống như một người bình thường.

Anh sẽ nằm tay mình đi siêu thị mua kem que ba nghìn, mua kem ốc quế hai mươi tư nghìn, sẽ cảm khải kem đặt hơn ba nghìn so với trước đây rồi.

Sẽ xếp hàng giúp cô, mua bánh hoa mai mới ra lò và cả bánh bao chiên nữa.

Sẽ đi chợ cùng cô, cũng học cách chọn rau nấu cơm.

Thỉnh thoảng thấy bên đường có gánh hàng rong cũng sẽ mua một phần mang về cho cô.

Bây giờ biệt thự cũng bắt đầu gọi giao hàng rồi, nào là KFC, McDonald’s hay pizza gì đó.

Mỗi lần người giao hàng run lẩy bẩy đứng bên ngoài, khó mà tin được người giàu có như vậy lại ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền như hamburger hay gà rán.

Cổ Thành Trung nuông chiều mình thành một đứa trẻ, từ một người đứng ở nơi cao lại từ từ đi xuống cùng cô trôi qua những ngày tháng hạnh phúc bình thường.

Cô không biết người khác có như vậy hay không, ăn được đồ ăn Pháp đắt đỏ, cũng ăn cả que cay với giá năm xu.

Cô chỉ biết, Cổ Thành Trung của mình là người có một không hai trên đời này.

Một người đàn ông có yêu bạn hay không.

Thì đừng nghe anh ta nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, mà phải xem anh ta hi sinh cho bạn những gì.

Nếu bạn gặp một người đàn ông biết ăn nói biết trêu ghẹo, còn bằng lòng hi sinh vì bạn. Ngoài việc hãy giả mình cho anh ta, hình như cũng không còn cách nào khác nữa nhỉ.

— QUẢNG CÁO —