Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 595



Chương 595

“Tôi từ chức, tôi không làm ở đây nữa, vậy là được rồi chứ gì!”

“Cô tới công ty nhà ai, tôi sẽ thu mua nhà nấy. Hơn nữa tôi đã dùng danh nghĩa tập đoàn Cổ Linh gửi thông báo cho tất cả công ty đại chúng, sẽ không chỗ nào dám nhân cô đâu.”

“Được, xem như anh lợi hại, vậy tôi về nhà mình là được, đúng không?”

“Cô cho rằng cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?”

Anh ta nói với giọng lạnh lùng, từng chữ như được ngâm trong đá lạnh. Anh ta nổi giận thật rồi, nếu không thì một người có tính tình ôn hòa như anh ta, sao lại biến thành như vậy chứ?

Cô ta rất sợ, đôi lông mày khế chau lại, nên làm sao bây giờ? “Tôi… tôi không đi làm, tôi ngồi ngốc ở nhà là được chứ gì?” cảm giác nhà bị cất nước cắt điện có dễ chịu không? Cảm giác tối rồi mà phải leo mười tầng lầu thoải mái chứ?” Anh ta thong thả nói

Bạch Minh Châu nghe thế thì nhìn anh ta với ánh mặt khiếp sợ: “Là anh… là anh giở trò sao?”

“Là tôi xem nhẹ cô, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã thông đồng được với hàng xóm rồi.” Ôn Mạc Ngôn nói chuyện không nể nang gì. Anh ta quan sát từ camera nên biết rõ, Bạch Minh Châu vậy mà dám ngồi đợi ở nhà bên cạnh cả một giờ!

Chết tiết.

Một cô gái sao lại dám ở trong nhà một người đàn ông xa lạ lâu tới vậy chứ? Mới nghĩ tới đó thôi mà anh ta đã tức giận ngút trời, hận không thể xé xác cô ta thành trăm mảnh. Cô ta vậy mà không biết xấu hổ, gấp gáp muốn tìm một người thứ hai để thay thế, hồng quên đi Nguyên Doanh sao? “Anh… anh theo dõi tôi? Anh đang xâm phạm đến quyền tự do thân thể của tôi, tôi có thể tố cáo anh đó!”

Bạch Minh Châu cũng nổi giận lôi đình, khó trách sao tối qua cô ta cứ có cảm giác như bị thứ gì đó nhận nhọn dâm vào người, vô cùng không thoải mái, thì ra là do Ôn Mạc Ngôn luôn âm thầm rình rập cô ta. Cô ta gió tây, đinh tát cho anh một cái, nhưng lại bị anh ta bắt được “Đôi tay này, tôi không nó để nó rửa bát, không nê để nó giặt quần áo, luyến tiếc nhìn nó bị thương. Nhưng, chính đôi tay này lại tăng cho chị tôi một cái bạt tai vang dội, bây giờ còn muốn cho tôi một tất nữa ư?” Nói xong, anh ta hất mạnh tay cô ta ra.

Cô ta lảo đảo lùi về sau. Cô ta căm giận nhìn Ôn Mạc Ngôn, mở miệng mắng: “Anh là đồ điên, không thể nói lý với anh được. Xem như anh giỏi, tôi sẽ quay về nhà họ Bạch!”

Cô ta không tin Ôn Mạc Ngôn dám động tay động chân ở nhà chủ. Huống hồ chi, đó không phải là địa bàn của anh ta. Bạch Minh Châu tức giận xoay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Ôn Mạc Ngôn không ngăn cản, anh ta chỉ bình tĩnh nhìn theo, đôi mắt phượng híp lại, trong con người ảnh lên tia sáng khiến người ta sợ hãi. Bàn tay to từ từ nắm lại, siết thành nắm đấm, giọng nói lạnh lẽo như nước khể thoát ra từ hai cánh môi mỏng.

“Bạch Minh Châu, cô cho là có thể thoát khỏi tôi sao?”

Bạch Minh Châu đã trình đơn xin từ chức lên nhưng cấp trên vẫn chưa trả lời. Cô ta không có thời gian thu dọn bàn làm việc của mình, vội vàng chạy trối chết. Cô ta không về nhà trọ mà đi về nhà họ Bạch,

Bạch Hoàng Nham đã đi công tác, ông ấy phải đi huấn luyện cho bộ đội đặc chủng, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại. Trong nhà chỉ có một mình thím, ba ấy thay Bạch Minh Châu về nhà với gương mặt không vui vẻ gì thì vô cùng lo lắng: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

“Không có…” Cô ta phủi tay, không nhắc tới chuyện giữa mình và Ôn Mạc Ngôn, cô ta sợ sẽ khiến thím lo lắng.

“Cháu mệt lắm, cháu muốn nghỉ ngơi.”

Cô ta lảo đảo, xiêu vẹo trở về phòng, khóa cửa nhốt mình trong ổ chăn. Cả người cô ta run rẩy, không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cô ta cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay giống như một cơn ác mộng. Ý thức của cô ta ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Nhưng giấc ngủ này cũng không quá yên ổn. Cô ta mơ thấy Ôn Mạc Ngôn đang bóp cổ mình, ngoan độc nói phải tra tấn cô ta đến chết. Cảm giác hít thở không thông ngày càng rõ ràng khiến cô ta tỉnh dậy đột ngột. Cô ta giãy giụa, cố gắng thoát khỏi ổ chăn, Chăn mùa đông rất dày, đè cô ta đến đô thở không nổi, nên cảm giác khó thở mới chân thật đến vậy. Đầu cô ta chảy dây mồ hôi đành phải tới bướng và sinh tầm rửa, đợi tinh thần khá hơn một chút mới xuống lu

Đứng trên cầu thang, cô ta nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả từ dưới truyền lên. Thim vừa nói vừa cười, có vẻ đang nói chuyện với ai đó. Nhưng chủ đầu có nhà, thím đang nói chuyện với ai vậy nhỉ? “Cháu không nói thim cũng đoán được, đứa bé Minh Châu này sao lại ương bướng như vậy, hở một tí là muốn chia tay? Cháu đã nhờ thim, vậy thím sẽ ra mặt giúp cháu khuyên bảo con bé. Đứa bé Minh Châu này đôi khi hơi càn quấy, may là có cháu bao dung nó. Nhưng cháu cũng không được nuông chiều nó quá, sẽ chiều hư nó đấy, đàn ông là phải quyết đoán một chút.”

“Cháu biết, nhưng thím ơi, cháu không nỡ đối xử với cô ấy quá nghiêm khắc.”

“Vậy về sau nếu hai đứa lại cãi nhau, châu cử tới tìm thim, thím làm chỗ dựa cho cháu. Con bé nghe lời thím và chú lắm.”

Bạch Minh Châu bước vào phòng khách, cô ta nhìn thấy. Ôn Mạc Ngôn. Anh ta đang nở nụ cười, cùng thím nói chuyện phiếm. Ảnh ban mai rọi xuống gương mặt khiến anh ta như được thếp vàng, và người trông có vẻ ấm áp hơn rất nhiều. Đầy mắt anh ta phát ra ánh sáng nhìn vô cùng ôn hòa, anh ta thấy Bạch Minh Châu bước ra thì nở nụ cười với cô ta: “Minh Châu, qua đây nào, đứng ngày ở đó làm gì?”

Bạch Minh Châu cảm thấy cô ta đang nằm mơ, có ta mơ thấy Ôn Mạc Ngôn của trước kia. Cô ta véo mạnh tay mình một cái, đau đến nỗi nước mắt sắp chảy ra luôn. Đây… đây không phải là mở sao?

Mẹ Bạch bước tới, kéo cô ta qua đó rồi nói: “Ôn Mạc Ngôn đã nói cho thím biết rồi. Nếu hai đứa chia tay thì thím sẽ là người đầu tiên không đồng ý, cháu cũng bỏ ý nghĩ này đi cho thím. Bố mẹ cháu không còn, vậy thím và chủ chính là bố mẹ của cháu. Cháu đã tới nhà chú thím sống, vậy cháu cũng xem như là con gái của chủ thím rồi. Chuyện này thím giúp hai đứa phân xử, không được giận dỗi Mạc Ngôn nữa.”

“Thim… thím vốn không biết tình hình của chúng cháu lúc đó. Tóm lại, chuyện giữa châu và anh ấy đã chấm dứt rồi.”

“Thim, thím xem đi, cô ấy nhất định muốn chia tay với cháu, chuyện này khiến cháu đau đầu lắm”

Ôn Mạc Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội lại u sầu khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Mẹ Bạch tất nhiên sẽ đứng về phía Ôn Mạc Ngôn, bà ấy nhìn về phía Bạch Minh Châu với ánh mắt không vui. Nếu chủ cháu biết chuyển này sẽ tức giản lắm đó. Trước đó, ông ấy còn nói với thím, ông ấy rất yên tâm khi châu và Mạc Ngôn kết hôn, có vậy ông ấy mới có mặt mũi nói chuyện với bố mẹ đã mất của cháu. Giờ cháu như vậy, thì thím với chủ phải nói sao với bố mẹ cháu đây?”

“Thim…”

Bạch Minh Châu còn đang tính nói thêm gì đó lại bị mẹ Bạch cắt ngang.

“Chuyện này cứ vậy đi, hai đứa về sống chung thêm một thời gian nữa, chờ khi nào chủ cháu trở về thì tính tiếp.”

“Thim, để cháu với Minh Châu ra ngoài mua chút đồ về, cũng tiện cho chúng cháu nói chuyện.

“Cũng tốt. Người trẻ tuổi tính tình hơi nóng nảy, vợ chồng đôi khi cãi nhau là chuyện thường, đừng quá quan trọng hóa nó.”

Mẹ Bạch thúc giục hai người họ mau mau ra ngoài, để hai người có thời gian ở riêng với nhau. Bạch Minh Châu bị mẹ Bạch kéo lên lầu thay đồ.

Cô ta nói: “Thim, cháu… cháu vẫn còn thích Nguyên Doanh, cháu không muốn sống chung với Ôn Mạc Ngôn nửa.”

“Cháu vẫn còn thích Nguyên Doanh? Châu nghĩ thêm sẽ tin lời này của cháu sao? Thim xem cháu như con gái mình, sao thím lại không hiểu được tâm tư của cháu chứ? Rốt cuộc tại sao cháu lại muốn chia tay với Mạc Ngôn, thằng bé làm gì khiến cháu không hài lòng sao?”

Lấy Nguyên Doanh ra làm tấm khiên cũng không có tác dụng sao?

Cô ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Thim, cháu có thể tin thím không?”

Cô ta không dám nói cho Hứa Trúc Linh biết, sợ cô không nhịn được mà nói với Ôn Mạc Ngôn. Nhưng thím là người lớn, đã trải qua cuộc sống hôn nhân, vậy chắc là thỉm sẽ hiểu được suy nghĩ của cô ta đi. Yếu một người, không nhất thiết phải cùng nhau đến răng long đầu bạc, cô ta có thể dùng một cách khác để tiếp tục yêu anh ta.

Mẹ Bạch nhận ra tình hình có vẻ cực kỳ nghiêm trọng, bà ấy nhíu chặt hàng lông mày, nói: “Nếu ngay cả thím mà cháu cũng không tin tưởng, vậy cháu có thể tin ai đây?”

Bạch Minh Châu đành phải nói rõ mười mười với me Bach.

“Gì cơ, chị của nó thật sự nói vậy với cháu sao?”

— QUẢNG CÁO —