Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 613



Chương 613

Ngón tay bà ấy ve vuốt đôi gò má của ông ấy: “Ngôn Minh Phúc, em muốn anh hứa với em rằng anh phải sống tiếp thật tốt. Em muốn anh thay em nhìn thấy Ngôn Phúc Lâm kết hôn, sinh con. Để thằng bé biết được chân tướng sự việc, em sợ nó không chịu đựng được đả kích này.”

“Em… em xin lỗi anh, em không thể sinh được một đứa con cho anh. Lẽ ra anh nên nói sớm với em trước, em chắc chắn sẽ… sẽ yêu anh nhiều hơn bây giờ. Em xin lỗi, em thật lòng… thật lòng rất muốn có một đứa con với anh. Kiếp sau vậy, kiếp sau.

Giọng của bà ấy càng lúc càng nhỏ, hơi thở yếu ớt.

Ngôn Minh Phúc lắc đầu nguầy nguậy, nắm chặt lấy tay bả ấy, không thể ngừng khóc.

“Anh không muốn kiếp sau nào cả, anh chỉ muộn được ở cạnh a kiếp này thôi. Bà xã, đừng bỏ anh đi cầu xin em, anh không thể sống thiếu em đầu. Thâm Thanh, em nhìn anh đi, mở mắt ra nhìn anh đi…”

“Em mệt quá… Em muốn ngủ… Ngôn Phúc Lâm Thầm Thanh đã không thất ra được một câu hoàn chỉnh nữa, cuối cùng ngón tay bà ấy vô lực trượt xuống.

Khoảnh khắc ngón tay bà ấy trượt xuống, trái tim của Ngôn Minh Phúc cũng nổ bụp một tiếng, như tiếng sầm xẹt ngang trời.

Đau…

Ông ấy nắm chặt tay bà ấy, không để ngón tay bà ấy trượt xuống.

Độ ẩm ở lòng bàn tay bà ấy cũng dần biến mất

Ông ấy khóc không thành tiếng, không nói được một câu nào nữa.

Ông ấy chỉ biết dùng hết sức áp tay bà ấy vào mặt mình.

Dùng tay còn lại sở lên gương mặt trắng bệch của bà ấy.

THỨC

Ông ấy nghẹn ngào, giống như tiếng gầm ai oán của một con sư tử.

Ngôn Phúc Lâm đã tới bệnh viện, đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, anh ta quỳ sụp một tiếng xuống đất.

Anh ta ôm đầu khóc nghẹn cả tiếng.

Tâm trạng Hửa Trúc Linh cũng trở nên nặng nề, như có một tảng đá to đè lên tim.

Hoá ra… đau đớn đến một giới hạn nào đó thì không thể gào thét để giải tỏa nữa.

Nhưng nước mắt… sẽ không thể khống chế được mà rơi xuống, giống như ngọc trai bị đứt dây, rơi xuống từng hạt một.

Cổ Thành Trung là người lí trí bình tĩnh nhất, anh ôm lấy Hứa Trúc Linh, để cô dựa vào lòng mình, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cô.

Cả buồng phẫu thuật vang vọng niềm đau đớn tuyệt vọng.

Thi thể của Thầm Thanh lạnh dần, nhân viên y tế tiến vào đọc báo cáo tử vong, không ngờ Ngôn Minh Phúc như phát điên xông lên, xé tan nát báo cáo từ vòng.

“Cô ấy vẫn còn sống, cô ấy vẫn rất ồn, đảm lang băm các người Các người không trị khỏi cho cô ấy thì tôi tìm bác sĩ quyền uy nhất đến.

“Bà xã, bọn họ đều là phế vật, bọn họ vô dụng làm, anh sẽ chữa khỏi cho em thôi. Chúng ta về nhà chữa bệnh, em nhìn em đi, cứ bất cẩn như thế đấy, lúc nào cũng làm bần quần áo. Nhưng mà không sao, có ông xã ở dây, ông xã giặt sạch sẽ cho em nhé.”

Ngôn Minh Phúc cẩn thận từng chút bể Thẩm Thanh lên từ giường phẫu thuật, bước đi nghiêng ngà

Do tác dụng thuốc mê vẫn chưa hết,

Ông ấy suýt thì ngã xuống đất, nhưng vẫn giữ chặt Thẩm Thanh, không nỡ để bà ấy bị và phải.

Mỗi một bước ông ấy đi đều nghiêng nghiêng ngày ngà, nhìn bóng lưng kh củi của ông ấy, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi niềm đau thương.

Ngôn Minh Phúc về tới nhà bèn nhốt mình trong phòng, lau sạch vết máu trên người Thẩm Thanh.

Còn thay một bộ đồ mới cho bà ấy.

Biết bà ấy thích mặc váy, ông ấy cố ý thay một bộ váy màu lam sáng nho nhã cho bà ấy, trông rất cao quý cổ điển.

Ông ấy thấy tóc bà ấy rối tung bèn chải đầu lại cho bà, vừa chải đầu vừa ni non thẩm thì: “Bà xã, em có còn nhớ lần đầu gặp nhau của chúng ta không ? Anh theo Ngôn Minh Hi tham gia yến tiệc thì nhìn thấy em, em đi về phía Ngôn Minh Hi, khoảnh khác đó anh cảm thấy tất cả những ánh đến ở đó đều chiều rọi lên người em. Em năng tay chào hỏi anh, trên mặt là một nụ cười xán lạn.

Lúc đó anh còn nghĩ là em đang chào anh cơ đấy, anh còn đỏ mặt đỏ tại, vui mừng lắm cơ Nhưng không ngờ em lại được Ngôn Minh Hi ôm vào lòng, lúc đó anh cực kì buồn bã.”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên… Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh cả, nhưng rất rõ ràng rằng anh đã yêu em”

“Từ đó trở đi, lần nào gặp em, anh cũng nhiệt tình chào hỏi, có thể kết hôn với em là may mắn lớn nhất cả đời của anh. Cho dù đứa bé mà em mang thai không phải của anh đi nữa thì cũng chả sao, thằng bé vẫn gọi anh là bố, gọi em là mẹ, chúng ta mới là một nhà ba người mà.”

“Thẩm Thanh, em không phải sợ, đợi một chút bác sĩ đến rồi sẽ không có vấn đề gì lớn đầu, em sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

Nhưng Ngôn Minh Phúc đợi lâu thật lâu cũng không thấy bác sĩ đến,

Ông ấy mất kiên nhẫn nên đi mở cửa, nhìn thấy Ảnh Hoa Bì ở cửa bèn chất vấn: “Bác sĩ đâu? Không phải tôi đã bảo anh đi tìm bác sĩ sao, tìm hết bác sĩ giỏi nhất trên trái đất này đến đây, mặc kệ là khoa thân kinh hãy khoa xương khớp..”

Ảnh Hoa Bỉ nhìn bộ dụng điện đại của ông ấy, giọng nói Ảnh Họa Bì cũng khàn đặc ồ ồ Thẩm Thanh… không cứu được nữa đâu, bà ấy đã chết rồi.”

“Cậu nổi bậy!” Ngôn Minh Phúc trở nên kích động, vung một đấm về phía Ảnh Họa Bì làm ông ta phải lùi lại vài bước: “Tôi biết cậu không thích Thẩm Thanh, cho rằng là bà ấy đã hại tôi, nhưng cậu không thể nguyền rủa bà ấy như thế. Bà ấy vẫn sống rất tốt, bà ấy vẫn thở đều, tim vẫn đập, cơ thể vẫn ấm nóng cơ mà. Sao bà ấy lại chết được, anh còn nói bậy như thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Qua mấy ngày nữa, thời tiết ấm lên, thi thể ở trong nhà sẽ trở nên thối rữa, thi thể phát ban, sẽ cứng lại…”

“Cậu im đi!”

Ngôn Minh Phúc lại đấm thêm một cái nữa, Ảnh Họa Bì cũng không biết né ra, cứ chịu đánh như vậy.

Bị đánh thổi lui một bước rồi lại tiến lên một bước.

“Anh có thể tự lừa mình nhưng anh đừng làm lớ giờ hạ tầng Anh muốn Thẩm Thanh chết không nhằm mắt ư?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

Ngôn Minh Phúc cũng không chịu nổi nữa, bùng nó một cách triệt để.Ông ấy quỳ ra đất một cách thảm hại, ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt tuôn như thác đổ.

“Tôi không cần gì hết, tôi chỉ muốn cô ấy sống mà thôi, cậu không hiểu được cô ấy quan trọng với tôi cỡ nào đâu. Tại sao người chết không phải tôi, tại sao!”

“Bởi vì đây là cách duy nhất có thể khiến anh sụp đồ, ai cũng hiểu rõ anh rời xa Thẩm Thanh rồi chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật sa ngã, cam chịu. Nếu anh hoàn toàn gục ngã thì trúng phải gian kế của Ngôn Minh Hi mất. Ông ta rất muốn thấy anh sống không bằng chết, anh càng buồn thì ông ta càng vui!”

“Ngôn Minh Hi… Ngôn Minh Hi…”

Dường như cuối cùng Ngôn Minh Phúc cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến kẻ thủ ác cầm đầu.

Ông ta ở đâu?

Ông ấy đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Ảnh Hoa Bì.

“Bị tôi nhốt ở dưới tầng hầm.”

“Tôi muốn giết ông ta!”

Ngôn Minh Phúc đi thẳng xuống tầng hầm, Ngôn Minh Hi bị nhốt riêng ở một căn phòng, bị trời gô cổ và hai tay ra sau lưng.

Ông ta nhìn thấy Ngôn Minh Phúc khi thể hùng hộp bước tới, không những chẳng sợ hãi mà còn cười lớn lên.

Bởi vì sự đau thương trên mặt Ngôn Minh Phúc đã cho ông ta biết rằng con đàn bà hèn hạ Thẩm Thanh kia đã chết rồi.

Ông ta đã đạt được mục đích của mình.

“Ha ha, xem xem là ai kia, không phải cậu em trai thân yêu của tôi hay sao? Nhìn điệu bộ người không ra người, ma không ra ma bây giờ của cậu, có lẽ là vợ chết rồi nên đang rất đau lòng nhi?”

“Ngôn Minh Hi, anh rất hà hệ đúng không?”

Ngôn Minh Phúc hung tợn híp mắt nhìn kẻ thay đồi hoàn toàn trước mặt mình.

“Đúng rồi, đương nhiên là tôi rất hả hệ chứ.” Ngôn Minh Hi còn chưa nói xong, đột nhiên thấy đau đớn khắp người.

“Ả…” Ngôn Minh Hi đau đớn kêu gào, giống như lợn bị giết vậy.

— QUẢNG CÁO —