Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 697



Chương 697: Tại sao lại từ bỏ

Nguyên Doanh nghe thấy vậy, anh ấy trừng mắt nhìn cô ấy chăm chẵm, trong phút chốc như bị cuốn vào cuộc chiến giữa sự sống và cái chết vậy.

Nhưng mà… anh ấy không suy nghĩ tới mười giây đồng hồ, liền khom lưng chuẩn bị quỳ xuống.

Vào lúc đó, đồng tử của Cố Ngọc Vy co lại, vô cùng kinh ngạc.

Anh ấy thực sự sẵn sàng quỳ xuống, quả thật đáng tự hào mà, anh ấy sẵn sàng buông.

bỏ niềm kiêu hãnh của chính mình Trái tìm cô ấy… dường như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đâm xuyên qua, đầy những vết thương.

Cuối cùng cô ấy cũng không chịu nổi để anh ấy phải quỳ xuống như vậy, vội vàng đỡ cánh tay ngăn anh ấy lại.

Các ngón tay… trở nên cứng đơ và bắt đầu run rẩy.

Cảm giác như từng tế bào trong cơ thế đang kêu gào đau đớn.

“Không cần, em còn chưa chết, anh không cần phải quỳ xuống như thế”

Nói xong, cô ấy bước vượt qua Nguyên Doanh, đi thẳng về phía phòng phẫu thu: lúc sau, giọng nói lạnh lùng của cô ấy truyền đến: “Nếu một ngày nào đó, anh là người được đưa tới, thì em sẽ báo thù cá nhân, và để anh chết trên bàn mổ”

Nguyên Doanh nghe được lời này, cơ thể khổng lồ trở nên cứng đờ.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Nguyên Doanh kéo thân thể nặng nề, chật vật ngồi trên băng ghế đối diện.

Hứa Trúc Linh không nói gì, chỉ đưa qua một chiếc khăn giấy ướt, bảo anh ấy lau vết máu trên mặt.

“Đám cưới của cô, tôi còn chưa kịp tham dự, còn chưa chúc phúc cho hai người”

“Không có việc gì, có tâm ý là tốt rồi. Hơn nữa nếu anh tới đó, khó mà giải thích với những người nhà họ Cố “

“Đúng vậy, tôi nghe chừng đã sớm ở trong danh sách đen của nhà họ Cố Khóe miệng Nguyên Doanh nhếch lên một nụ cười tự giễu, thản nhiên nói.

Hứa Trúc Linh muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời, mím môi, điều gì cũng không nói ra được.

Nguyên Doanh nếu thật sự gặp khó khăn, cũng không phải cô chỉ cần ba lời hai câu là có thể khuyên bảo được.

Cho dù người khác có nói bao nhiêu lời đi nữa cũng vô dụng, vì chỉ có trong lòng họ là rõ nhất mà thôi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Ngọc Vy đang chỉ đạo cuộc phẫu thuật đầy vẻ khó khăn, bởi vì vết thương ở vị trí gần tim, chỉ hơi bất cẩn một chút cũng sẽ dẫn tới mất máu.

Những người bên ngoài lo lắng, nhưng những người bên trong thậm chí còn lo lắng hơn.

Bởi vì những lời mà Nguyên Doanh nói ra, khiến Cố Ngọc Vy tâp trung cao độ đến mức thần kinh căng thẳng, mồ hôi trên trán tuôn rơi, trợ lý cũng không kịp lau đi.

Cho dù toàn bộ quá trình phẫu thuật đều rất cẩn thận, nhưng lúc mảnh vụn được lấy ra, máu vẫn bị mất đi khá nhiều.

Ngân hàng máu của bệnh viện không ngừng gửi đến những túi máu, liên tục cho sốc điện để tăng cường nhịp tim.

Các trợ lý ca mổ đều đã cảm thấy bất lực, nhưng Cố Ngọc Vy vẫn kiên trì.

Cô ấy không chỉ vì y đức nghề nghiệp của mình, mà còn vì Nguyên Doanh nữa.

Nếu anh ấy thích cô gái ngoại quốc này như vậy, vậy nếu cô ấy mà chết đi, thì Nguyên Doanh phải làm sao bây giờ?

“Ý chí sống của bệnh nhân rất yếu, nhịp tìm đang giảm liên tục!”

Trợ lý vội vàng nói Cố Ngọc Vy nghe được lời này, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Tại sao ý chí sống của cô lại yếu như vậy chứ? Cô cũng yêu người chồng đang bên ngoài chờ đợi cô mà, cô sống không chỉ cho riêng cô mà cũng phải sống vì chồng cô nữa chứ. Tôi đã không từ bỏ cuộc sống của tôi rồi, thì tại sao cô lại từ bỏ được chứ?”

Cô ấy hét lên rõ ràng từng lời một, thanh âm vang dội, vang vọng khắp phòng phẫu thuật.

Có lẽ những lời này có chút tác dụng, điện tâm đồ đã nhảy mạch tim mạnh hơn một chút, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm Ca phẫu thuật này đã được thực hiện trong một buổi chiều, kéo dài sáu giờ đồng hồ, và màn đêm bên ngoài đã kéo đến.

Đèn phòng phẫu thuật rốt cục cũng đã tải người đã bình yên vô sự được đẩy ra, trực tiếp chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Nguyên Doanh thở phào nhẹ nhõm, không cùng Helen đi đến phòng bệnh thường, mà chỉ đứng nhìn về phía Cố Ngọc Vy.

Cô ấy vẫn đang đeo mũ và khẩu trang phẫu thuật, chỉ để lộ một cặp mắt lộ vẻ mệt mỏi.

Bởi vì đã làm việc quá sức, đôi mắt của cô ấy trở nên đỏ ngầu.

“Cám ơn em”

“Không cần, đều là việc em nên làm thôi”

“Vậy thì em chú ý nghỉ ngơi, anh đi trước đây: Nói xong, anh ấy không chút do dự xoay người rời đi.

Trong lúc anh ấy xoay người đi, bàn tay lớn giấu trong túi áo, sớm đã siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghì sâu vào trong, nhưng chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng mà thôi.

Ngay khi anh ấy vừa đi khuất ở cuối hành lang, Cố Ngọc Vy rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, thân thể yếu ớt ngã khụy xuống.

Cũng may có Hứa Trúc Linh ở bên cạnh, vội vàng đỡ lấy cô ấy ngồi lên ghế để nghỉ ngơi.

Tháo khẩu trang ra, cô mới phát hiện sắc mặt Cố Ngọc Vy đã tái nhợt đi, rõ ràng là đã tiêu hao sức lực quá mức rồi.

“Cậu không sao chứ?”

Hứa Trúc Linh đau lòng nói.

“Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

“Cậu sợ bác sĩ Doanh nhìn thấy cậu trong tình cảnh này phải không?”

“Anh ấy bây giờ không có tư cách nữa rồi, không xứng đáng.”

Cố Ngọc Vy lạnh lùng nói.

Cô ấy không cần anh ấy cùng chia sẻ ánh hào quang, cũng không cần anh ấy nhìn thấy cô ấy trong lúc đau khổ hay yếu đuối.

Cô ấy ổn hay không thì bây giờ cũng không còn liên quan gì đến anh ấy nữa rồi.

“Tôi sẽ nhờ anh trai đến đón, tôi về văn phòng nghỉ ngơi chút đây”

Cô ấy yếu ớt đứng lên, cũng không để Hứa Trúc Linh đỡ, mà cố chấp tự rời đi như thế, dáng vẻ run rẩy.

Cô ấy trở về phòng làm việc, nghỉ ngơi hồi lâu mới ổn một chút, trợ lý cũng vừa đi đến để báo cáo tình hình.

“Tình trạng bệnh nhân đã ổn định rồi”

“Vậy thì… còn Nguyên Doanh thì sao?”

“Bác sĩ Nguyên Doanh đang ở bên cạnh bệnh nhân một bước cũng không rời ạ”

Một bước không rời Phải rồi, họ là một nên như vậy.

Khi cô ấy chuẩn bị rời bệnh viện vào ban đêm, thì bệnh nhân bất ngờ xảy ra vấn đề.

‘Vết thương của Helen bị nhiễm trùng và trở nên sưng tấy, cô ấy sốt cao và vẫn hôn mê bất tỉnh.

Trực tiếp được chuyển từ khoa tổng hợp đến khoa hồi sức cấp cứu.

Cố Ngọc Vy vội vã trở lại và thực hiện một loạt các cuộc kiểm tra, cô ấy đã mệt mỏi và kiệt sức lắm rồi, nhưng vẫn tiếp tục cấp cứu đến nửa đêm, và cô ấy vẫn đang tiếp tục quan sát theo dõi tình hình bệnh nhân.

Cô ấy còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, khả năng tái tạo máu của Helen rất mạnh, các tế bào máu có thể tiết ra một chất đặc biệt, tạo ra một chất đề kháng mạnh mẽ.

Vợ chồng son mà, Sức đề kháng này khiến kháng thể của người bệnh trở nên rất mạnh, nhưng một khi kháng thể bị tổn thương như sốt cao, viêm nhiễm thì sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Cô ấy có chút nghỉ ngại, yêu cầu trợ lý gửi bản báo cáo đến văn phòng thay vì đưa nó vào hồ sơ. Cô ấy muốn nghiên cứu thêm một chút.

Nhưng cô ấy cũng không muốn rời khỏi phòng bây giờ, Lý Hoàng Pháp và trưởng khoa đang đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Trưởng khoa dặn cô ấy không được can thiệp vào chuyện này và muốn chuyển người đến bệnh viện quân khu, sẽ có người chuyên trách phụ trách ‘Và Lý Hoàng Pháp chính là người đến để đưa Helen đi.

Bệnh viện quân khu, bên trong chỉ chữa trị cho những nhân vật có danh tính bí mật quốc gia, thân phận đều rất đặc biệt Helen là người Vikra, chỉ là một người phụ nữ ngoại quốc bình thường, tại sao lại được đối xử như vậy chứ?

“Tôi cũng là đang làm công việc của mình thôi, Cố Ngọc Vy, em biết mà”

Cố Ngọc Vy trước kia là quân y, tự nhiên sẽ hiểu được đạo lý đơn giản này, đối với mệnh lệnh của cấp trên phải tuyệt đối phục tùng “Ngoài ra, hồ sơ của cô ấy cũng phải chuyển đến bệnh viện quân khu, tôi nhất định phải mang đi”

“Để tôi đi lấy cho anh, chờ tôi một chút”

“Được, tôi chờ em”

Cố Ngọc Vy cố gắng bình tĩnh kìm lại những suy nghĩ, nhanh chóng trở về phòng làm việc rồi chụp ảnh hồ sơ, sau đó niêm phong lại, giả vờ như chưa từng đụng tới, đưa cho Lý Hoàng Pháp.

Sau đó Lý Hoàng Pháp đưa Helen cùng Nguyên Doanh rời đi.

Ngay khi cả hai vừa bước lên xe, Lý Hoàng Pháp nói: “Chuyện này không thể giấu giếm mãi được. Cô ấy là bác sĩ quân y và đương nhiên hiểu tầm quan trọng của bệnh viện quân đội. Cô ấy cũng có thể đoán được rãng Helen không phải là một người phụ nữ người bình thường”

“Tôi chỉ sợ cô ấy biết nhiều hơn chuyện này, tôi e rằng sự khác biệt trong máu của Helen cô ấy sẽ sớm chú ý tới thôi”

“Vậy chúng ta còn cố gắng hết sức để diễn vở kịch này làm gì? Sớm muộn gì cũng bị nhìn ra, chúng ta vẫn không có cơ hội nào cả”

“Tôi sẽ không ở bên cô ấy, hiện tại tôi không xứng với cô ấy”

Nguyên Doanh nheo đôi mắt, khàn giọng nói. Anh ấy có quyền gì để nói yêu cô ấy bây giờ?

— QUẢNG CÁO —