Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 707



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 707: Gọi tôi là chị dâu

“Cô vẫn muốn gọi tôi một tiếng anh hai sao?” Thân thể Cố Thiện Linh khẽ run lên.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, mỉm cười một cách chua xót.

Hiện tại, cô và Cố Thành Trung không còn chút liên quan gì, gọi Cố Thiện Linh là anh hai liệu còn thích hợp không?

“Em với Cố Thành Trung tuy rãng có tổ chức hôn lễ, nhưng không có giấy chứng thực kết hôn. Anh ấy không có đi đăng ký vì sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ đột ngột ra đi, thực ra thì anh ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để rời xa em. Chẳng qua lúc này là em rời xa anh ấy trước. Em có để lại một mảnh giấy, anh ấy sẽ không ngăn cản em. Trước kia em không rõ vì sao anh hai lại phải làm như vậy, nhưng hiện tại em đã hiểu rõ mọi chuyện.”

“Chỉ cần còn sống, mới có thể làm những chuyện mình muốn làm. Không sợ đó là hy vọng xa vời, cũng không sợ không thể buông tay. Không đồng ý với điều kiện của Cảnh Nguyệt Tây, anh ấy chỉ còn con đường chết, lúc đó em cũng sẽ không sống một mình. Hai người cùng chết, còn tốt hơn việc một người chết, một người sống, em không sợ sự chia cắt về địa lý, chỉ cần biết đối phương vẫn bình an vô sự là tốt rồi”

“Em không hiểu biết rộng, không hiểu được hết đạo lý sống chết của con người, nhưng em nghĩ… Hiện tại em và anh ấy có suy nghĩ giống nhau. Cho nên, e không phải con dâu nhà họ Gõ, cũng không dám gọi anh một tiếng anh hai, em gọi anh là…”

“Gọi anh là đại ca đi, dù sao thân phận của anh cũng không thể tiết lộ ra ngoài được.

Không có giấy kết hôn, vẫn là người thân của nhà họ Cố. Cứ yên tâm ở lại nơi này, anh sẽ bảo vệ tốt cho em”

“Em… Có thế chứ?”

“K bảo cô ở lại thì cố cứ ở lại đây đi, trong lòng anh ấy sẽ rất vui”

Josh mở miệng nói.

“Anh hiểu rõ tôi nhất”

Cố Thiện Linh ảm đạm nói tuy rằng trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được anh đang rất vui “Có muốn gặp mặt Diêm không? Gần đây tiến hành một trị liệu mới, sức khỏe cậu ấy có chuyển biến tốt hơn.”

“Em không muốn gặp… Sợ … Sợ gặp rồi sẽ xấu hổ”

Cô có chút ngượng ngùng nói.

“Em trai tôi thật sự thích cô, nhưng lại rất đúng mực, sợ níu kéo sẽ khiến cho cô khó xử.

Ngoài việc tâm sự với cô về việc đó,nó có gây khó dễ gì với cô sao? Cho dù cô không thích nó, cũng không thể đến thăm nó với tư cách là một người bạn được sao?”

“Không phải như vậy! Tôi sợ cậu ngày ngày càng lún sâu, mà đoạn tình cảm này tôi không thể đáp lại được… Tôi sợ tôi sẽ biến thành một người xấu…

Sợ bản thân rõ ràng không thích lại không cắt đứt hy vọng, cùng cậu ấy nói chuyện bình thường, khiến cho cậu ấy có thêm hy vọng, rồi sau đó lại khiến Diêm tuyệt vọng Cán cân tình cảm này rất dễ dàng có thế nghiêng về một bên, đâu ai có năng lực điều khiển nó.

“Cô không sai, chỉ trách nó. Xảy ra chuyện gì, tôi giúp cô chịu trách nhiệm, tôi sẽ giáo dục này nó”

Josh cười nói Trước kia anh ta đem đến cho người a cảm giác bản thân là một người rất khiêm khắc, nhưng hiện tại thì cũng đã dễ tính hơn nhiều, có lẽ là trải qua quá nhiều chuyện, hơn nữa Cố Thiện Linh đang bị thương, cả người…Liền trở nên góc cạnh, thay đổi rất nhiều.

Hơn nữa… Anh ta không có một chút oán hận Diêm, rõ ràng sau bao năm tháng đi qua gian khổ, anh ấy đã trở thành con người như vậy.

Tình anh em này, khiến người khác cảm thấy vô cùng lạ lùng “Tôi đi thăm anh ấy, hôm khác đến thăm anh cùng đại ca.”

Cô chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó xoay người hỏi: “Tôi nên gọi tên riêng của anh là gì? Ngài Josh, hay là anh Josh? Dù sao…Anh cùng với đại ca cũng phát sinh tình cảm…”

“Tên riêng? Gọi tôi là chị dâu đi.”

Josh đùa cợt nói.

Hứa Trúc Linh nghe vậy liền trừng mắt, không biết phải nói thế nào.

Cô bất lực nhìn về phía Cố Thiện Linh, vậy mà anh ta lại có thể ừ một tiếng, gật đầu đồng ý Chị dâu…

Cứ gọi trực tiếp như vậy sao?

”Chị…Chị dâu?”

Cô lắp bắp nói ra, cảm thấy không tự nhiên một chút nào.

Cô lại gọi một người đàn ông là chị dâu?

Hai người không phải đã phân rõ ràng ai là công ai là thụ rồi đấy chứ?

“À, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm hai người.”

Josh nghe thấy cô gọi như vậy, liền trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, ánh mắt dịu dàng hạnh phúc Cô gật đầu, vội vàng rời khỏi phòng bệnh .Josh chuyển tâm mắt, nhìn về phía Cố Thiện Linh, nói: “Chưa từng có người gọi em như vậy, nghe cũng không tệ lắm.”

“Về sau, sẽ có người gọi em là bà chủ, đến lúc đó em không còn là Josh nữa, cũng không nhất thiết phải sống vì sảc mặt người khác, anh sẽ bảo vệ em.”

“Được, em sẽ chờ ngày đó, sẽ sống sót để đợi một ngày như vậy”

Josh gật đầu, hy vọng sống duy nhất của anh là có thể tái sinh một lần trong ánh sáng, thoát khỏi thân phận Josh này, quang minh chính đại ở bên người mình yêu.

Hứa Trúc Linh đi đến chỗ của Diêm, người giúp việc sớm đã nhận ra cô, không ngăn cản cô đi vào.

Diêm ở trong sân sau tập đi.

“Strzyga, không cần đỡ tôi, tôi có thể tự đi”

“Dạ, cậu chủ”

Strzyga đứng ở phía sau, Diên vẫn bất mãn “Chú đứng cách xa ra một chút, tôi không tin chỉ một đoạn đường ngắn như vậy mà tôi cũng không thể đi được.”

Ánh mắt Diên kiên định, cậu ấy biết Hứa Trúc Linh đã đến, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không đi gặp cô.

Hy vọng bản thân có thể luyện tập tốt, dùng hai chân để đứng trước mặt cô!

Strzyga lo lằng, đứng lùi ra phía cửa, thấy Hứa Trúc Linh đến, muốn lên tiếng nhưng lại bị cô ngăn cản.

Ông ấy đành phải hạ giọng nói: “Cô Linh đến ạ”

Nhưng dục tốc bất đạt, chỉ sợ càng luyện càng gây tốn thương chính mình.

Đúng lúc này, Diên bước loạng choạng hai bước, nóng lòng muốn đạt được kết quả, liền bước nhanh hơn, cơ thể không ăn liền lập tức té ngã trên mặt đất.

Hứa Trúc Linh liền chạy đến, nâng cậu ấy dậy.

Diên dùng sức hất tay cô ra, giận dữ nói: “Tôi đến thăm cậu ấy, cậu ấy có khỏe không?”

“Dạo gần đây cậu ấy luyện tập quá độ…Chân của cậu chủ đã sưng lên, nhưng cậu ấy lại không nghe lời khuyên của bát kỳ một ai cả, cô Linh đến đây thật đúng lúc, nhanh chóng đến khuyên cậu chủ đi. Mỗi sáng, cậu ấy đều luyện tập từ khi mới dậy đến tận bây giờ, hiện tại cũng hơn mười giờ, thân thể cũng đâu phải làm bằng sắt mà có thể không ăn không uống như vậy”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy xót thương.

Đã liệt lâu như vậy, rốt cuộc cũng cảm nhận được sức nặng của đôi chân Diên nhất định khao khát được đứng trên đôi chân của chính mình một cách sớm nhất.

Nhưng dục tốc bất đạt, chỉ sợ càng luyện càng gây tổn thương chính mình Đúng lúc này, Diên bước loạng choạng hai bước, nóng lòng muốn đạt được kết quả, liền bước nhanh hơn, cơ thể không ăn liền lập tức té ngã trên mặt đất.

Hứa Trúc Linh liền chạy đến, nâng cậu ấy dậy.

Diên dùng sức hất tay cô ra, giận dữ nói: “Strzyga, không cần chú đỡ cháu, cháu không phải một tên bị liệt, cháu còn muốn đứng ở trước mặt cô ấy, sao cháu có thể dễ dàng bị đánh gục được chứ!”

“Cậu nghỉ ngơi một lúc trước hãng, Diên”

Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói.

Diên nghe được giọng nói quen thuộc, thân thể đột nhiên run lên.

Anh không tin vào tai mình, ngoái đầu lại nhìn, trong đầu cậu ta từng tưởng tượng ra vô số lần gặp mặt, nhưng không ngờ hiện tại lại xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng này, trong nháy mắt cậu ấy trở lên hoang mang.

Tay chân luống cuống muốn đứng lên, nhưng hai chân dường như không có chút sức lực nào.

Hứa Trúc Linh vội nâng cậu ấy dậy.

“Cô đừng đỡ tôi, cô nhìn xem, tôi có thể tự đựng lên, cũng có thể tự mình bước đi.”

Cậu ấy vội vàng ngăn cản Hứa Trúc Linh, kiên trì tự mình đứng lên.

Cậu ấy đứng dậy, nhưng vừa mới bước được hai bước liền loạng choạng sắp ngã, cũng may Hứa Trúc Linh ở bên cạnh đỡ kịp thời.

“Tôi nhìn thấy rồi, cậu rất giỏi. Nhưng thời gian luyện tập của cậu quá dài, như vậy sẽ làm tổn thương đến cơ thể. Chúng ta nghỉ ngơi một chút được không, ngày mai…Tôi đến giúp cậu luyện tập, giám sát chế độ tập luyện luôn, thế nào?”

“Được, quyết định như vậy đi!”

Diên vội vàng nói, giống như một đứa nhỏ đang vui mừng vậy.

Trong khoảng thời gian này cậu ấy cao lên không ít, hiện tại cũng đã một mét bảy mươi tám.

Ngày xưa hai chân bị tê liệt, hiện tại hồi phục lại, nhìn cơ thể cũng cao lên không ít Nhìn cậu ấy cũng vạm vỡ ra không ít, cắt tóc, trở nên đẹp trai hơn rất nhiều.

Cậu ấy mặc những bộ quần áo sặc sỡ, giống như hoàng tử cm kiếm, vô cùng tuấn tú.

Khuôn mặt của cậu ấy còn đẹp hơn cả con gái, có chụt hiền lành, nhưng không hề yếu đuối, ngược lại…Đem lại cho người khác một cái nhìn thiện cảm Từng là một cô gái xinh đẹp, giờ lại biến thành một chàng trai thanh tú Nói chung vẫn đẹp!

“Này, sao cậu lại đẹp trai như vậy, con gái cũng không thể so sánh được với cậu, cậu là con trai… Tôi mà so sánh với cậu, cũng phải thua kém vẻ đẹp đó” Cô cúi đầu ủ rũ nói: “Vì sao trên đời lại nhiều người như vậy thế, ông trời thật sự là rất thích cậu.”

— QUẢNG CÁO —