Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử

Chương 13: Xem Mắt 2.



Phương Mỹ Kỳ vui mừng khom tới ôm Wind, đặt trên má cô một nụ hôn cảm kích.

- Cảm ơn cô nhiều.

Nói xong Phương Mỹ Kỳ buông Wind ra, trong lòng hớn hở khi nghĩ đến mình sắp được gặp mặt Văn Phúc.Nhưng không biết vì sao trong lòng lại hiện lên cảm giác không yên, Phương Mỹ Kỳ nhìn Wind nhấn mạnh trước khi đi.

- Tôi đi thật đây?

Wind cười tươi vẫy tay ý bảo Phương Mỹ Kỳ cứ đi đi, nhìn thấy sự quả quyết trong ánh mắt của Wind, Phương Mỹ Kỳ mới an tâm, đôi chân thon dài quyến rũ vừa bước đến cửa đột nhiên dừng lại khi cô chợt nhớ đến điều gì, cô quay đầu gương mặt xinh đẹp nhìn Wind dặn dò.

- À Wind, tôi quên nói với cô.Chúng tôi dùng một bó hoa hồng màu tím để làm kí hiệu.Cô cứ tìm cái bàn nào đặt một bình hoa hồng màu tím, thì người đó chính là anh ấy.Thôi! tôi đi trước đây.

Phương Mỹ Kỳ vừa nói xong đã nhanh chóng rời khỏi, Wind nhìn theo bóng lưng hối hả của Phương Mỹ Kỳ, miệng bất giác lập lại lời nói của cô.

- Hoa hồng màu tím!

Thật trùng hợp màu tím là màu cô thích nhất.Suy nghĩ một chút Wind hít vào một hơi thật sâu để tạo cho mình thêm can đảm, cô nhìn xuống thân thể của mình, tay tuỳ tiện chỉnh lại y phục để phần ngực đẫy đà cùng với bờ mông tròn, săn chắc vun cao, lộ ra ngoài nhiều hơn.Nếu nói về nhan sắc, Wind không được gọi là người đẹp sắc nước hương trời, nhưng Wind sở hữu vòng ba đặt tiêu chuẩn.Thường ngày Wind chỉ mặc quần jean, nhưng sự hấp dẫn từ bờ mông quyến rũ của cô, đã khiến những chàng trai khó có thể cưỡng lại dục vọng trong lòng.

Sau khi hài lòng với cách ăn mặc của mình, cô mới lấy hết dũng khí bước đi ẻo lả vào trong nhà hàng, bước đi của cô có phần loạng choạng vì Wind thật sự không quen mang giày cao gót, cộng thêm cái váy này quá ngắn chỉ cần bước nhanh một chút thì váy sẽ bị cuộn lên trên.

- CMN!Ăn mặc như thế này thật khó coi, nếu không phải vì người đàn ông đáng ghét kia, còn bày ra cái trò đi xem mắt thì mình cũng không thành ra nông nỗi này.

Wind vừa đi vừa mắn chửi, cặp mắt chán ghét nhìn xung quanh không ngừng tìm kiếm bình hoa hồng màu tím.Đột nhiên đôi mắt phát ra tia lửa của Wind tỏa sáng, khi cô nhìn thấy chính giữa cái bàn tròn sang trọng dành cho hai người, là một cái bình hoa màu vàng kim được cắm vào những cánh hồng màu tím, nhìn xinh đẹp đến động lòng người. Sau khi Wind quan sát xong bình hoa, cô mới chú ý đến đương sự.Nhìn thấy một người đàn ông với thân hình cao lớn, trên người hắn là bộ âu phục màu đen sang trọng được cắt may tỉ mỉ, hắn ngồi uy nghiêm đưa lưng về phía cô.Mặc dù Wind không nhìn thấy diện mạo của hắn, nhưng chỉ ở đáng người cao lớn, phần lưng vạm vỡ cùng với bờ vai vững chãi, cũng đã đủ khiến phụ nữ động lòng.Sau khi đánh giá xong người đàn ông, Wind tinh chắc một trăm phần trăm  rằng, hắn chính là người đã hẹn xem mắt Phương Mỹ Kỳ.Trong lòng suy nghĩ vậy, tay vô thức chỉnh lại cái váy trên người thêm một lần nữa, cô vuốt vuốt mái tóc dài màu tím để vài sợi tóc về phía trước, tạo thêm sự chú ý vào cặp ngực trắng nõn của cô.Wind bước đi yểu điệu về phía hắn, tất cả ánh mắt của những người đàn ông ngồi bên cạnh đều dồn hết trên người Wind.

Ngạo Thiên nhíu mày trong lòng khó chịu, khi anh cảm nhận được sự khác thường của những người đàn ông ngồi xung quanh mình.Nhìn vào vẻ mặt thèm thuồng của bọn họ, càng khiến Ngạo Thiên khinh thường.Đàn ông mà không có khả năng kiềm chế được dục vọng trong lòng mình, thật không đáng làm đàn ông.

Trong lúc Ngạo Thiên tò mò muốn quay đầu lại, nhìn xem người phụ nữ nào lại có khả năng khiến bọn đàn ông mê muội đến như vậy.Đột nhiên một bàn tay trắng như tuyết, mềm mại như hoa thản nhiên đặt trên bờ vai vững chãi của anh.Bàn tay không kiên nể gì vuốt ve vai anh, trong lòng Ngạo Thiên cảm giác kinh tởm khi có người chạm vào người anh, nhất là phụ nữ.Ngạo Thiên bất giác nhích vai, tránh né sự tiếp xúc thân thể này, anh càng tránh Wind càng khiên quyết phải chạm vào anh.Bàn tay đang đặt nhẹ nhàng trên vai anh, lập tức dùng thêm sức giữ chặt hơn.Ngạo Thiên nộ khí xung thiên, anh chưa kịp lên tiếng, giọng nói nhõng nhẽo của người phụ nữ đã vang lên từ phía sau anh.

- Anh yêu.......em đến xem mắt nè.

Khi Wind nói ra những lời này, dạy dày cô truyền đến cảm giác buồn nôn, khiến Wind khép chặt miệng cố nuốt xuống cái cảm giác khó chịu này.Anh yêu?Nghe mà nổi da gà.

Lời nói ngọt ngào của Wind khiến sắc mặt Ngạo Thiên trở nên xám xịt.Anh không ngờ Phương tiểu thư mà bà nội luôn miệng khen ngợi, là một cô gái đoan trang hiền thục, lại lẫn lơ đến như vậy, anh xem thường trong lòng.Nhìn thấy thái độ dửng dưng của Ngạo Thiên đối với lời nói đường mật của mình, Wind tức giận không thôi.Chẳng lẽ mình thật sự không có sức quyến rũ?Dù sao mình cũng là phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc khiêu gợi như vậy còn chưa đủ hấp dẫn hay sao?

Wind không thi mình không thể khơi dạy sự chú ý trong lòng người đàn ông này, bàn tay với những ngón tay thon dài đang đặt trên vai anh từ từ di chuyển xuống phần ngực rắn chắc của Ngạo Thiên.Vì tức giận với thái độ thờ ơ này của Ngạo Thiên, nên Wind đã quên mất mục đích chính của lần gặp mặt này.Cô phải khiến Ngạo Thiên ghét cô, một đi không trở lại.

Toàn thân Ngạo Thiên cứng đờ, khi bàn tay của Wind làm loạn trước ngực anh.Người phụ nữ này lá gan thật lớn, anh không cho cô một bài học, anh không mang họ Ngạo.Ngạo Thiên vươn tay muốn hất bàn tay không yên phận của cô gái ra, nhưng thật không ngờ trong lúc này cô gái lại một lần nữa lên tiếng.

- Xin lỗi anh yêu..... vì em đã khiến anh chờ lâu.

Kèm theo hành động khiêu gợi của Wind, chính là lời nói dịu dàng của cô.Sao giọng nói này lại quen đến như vậy?Đôi mày râm của Ngạo Thiên càng lúc càng nhíu chặt hơn, trong lúc anh còn đang suy nghĩ, một thân hình bốc lửa thản nhiên ngồi xuống trước mặt anh.Ngạo Thiên ngỡ ngàng khi anh nhìn thấy, người ngồi đối diện anh chính là Wind. Không khác gì với Ngạo Thiên, nhìn thấy người đến xem mắt Phương Mỹ Kỳ là Ngạo Thiên, Wind kinh ngạc đến xém một chút nữa là té khỏi ghế.Cô phải cố gắng lắm, mới có thể ngồi vững trước mặt anh.
— QUẢNG CÁO —