Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 117: Không ai hiểu mẹ bằng con



Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, lập tức nổi đóa, bất mãn hỏi:

-Bọn họ đi đến trung tâm nào?

Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ chắc chắn là cố ý!

Bảo chú Ngô gửi hình, bà lại tự mình ra ngoài, rõ ràng là ra uy với anh.

Anh nhất định phải đi tìm bà hỏi cho rõ.

Quản gia Ngô trung thành với bà Mộ, cho dù biết ông cũng giả vờ không biết, vậy nên lắc đầu, đáp:

-Cậu chủ, bà chủ không nói.

Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, sắc mặt liền càng khó coi, tay nắm chặt , bước lớn đi vào biệt thực cũ, ngồi trong phòng khách.

Từ nhỏ đến lớn con đường anh đi qua nhiều nhất chính là đường do mẹ vẽ sẵn.

Bây giờ anh không thể rời đi.

Vì Đồng Đồng, anh đợi!

Thấy Mộ Diệc Thần ngồi xuống, quản gia Ngô không nói gì chỉ cười.

Vẫn là bà chủ đỉnh.

Trung tâm thương mại Vân Huy Thế Kỷ.

Bà Mộ đặc biệt dẫn Tô Vũ Đồng đến khu trang sức, chọn hàng trang sức đắt nhất, cười nói với cô:

-Vũ Đồng à, tôi muốn chọn nhẫn tặng người khác, đối phương tuổi gần như cô, cô giúp tôi chọn xem.

Nhân viên bán hàng biết bà Mộ, thấy bà muốn để Tô Vũ Đồng chọn, lập tức kính cẩn lấy hết nhẫn mẫu mới nhất ra:

-Cô gái, đây là những mẫu mới nhất năm nay, mời cô chọn.

Bà Mộ đối xử tốt với Tô Vũ Đồng, Tô Vũ Đồng tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của bà, cười nói:

-Vậy tôi chọn mấy cái, sau đó bà chọn nhé.

Cô ở bộ phận quảng cáo 4 tháng, cũng từng nhận một vài quảng cái trang sức, cho nên đối với chất liệu, kiểu dáng cũng hiểu.

Bà Mộ đã tin tưởng con mắt thẩm mỹ của cô, vậy cô tất nhiên sẽ không để bà thất vọng, phải dùng hết tất cả khả năng mình có, chọn cho bà cái vừa ý nhất.

Thấy cô không từ chối, bà Mộ rất vui, gật đầu với cô, ngỏ ý cô tùy ý chọn.

Được bà Mộ ra hiệu, cho nên Tô Vũ Đồng cũng không quá để ý đến giá cả, chỉ lo chọn, sau khi chọn liên tục ba mẫu, cười cầm đến trước mặt bà Mộ:

-Chủ tịch, bà xem xem.

Nhân viên bán hàng thấy Tô Vũ Đồng đưa nhẫn cho bà Mộ xe, lập tức chu đáo giới thiệu:

-Quý bà, ba mẫu nhẫn cô ấy chọn đều là tốt nhất, mẫu này gọi là Tình Yêu một đời, mẫu thứ hai là Trái Tim Vĩnh Hằng, mẫu thứ ba là Sự Dịu Dàng Của Ác Quỷ, mỗi cái đều là trang sức độc nhất.

Bà Mộ nghe nhân viên bán hàng nói xong gật đầu, nhìn Tô Vũ Đồng hỏi:

-Vũ Đồng, cái nào hợp ý cô nhất?

Tô Vũ Đồng cười cười, đưa tay chỉ Sự Dịu Dàng Của Ác Quỷ:

-Cái tên này rất đặc biệt, ngụ ý cũng rất đặc biệt, ác quỷ cũng dịu dàng, trừ khi là gặp được tình yêu thực sự của mình, cô gái có được chiếc nhẫn này, nhất định sẽ nhận được sự chúc phúc.



Bà Mộ muốn tặng người khác nên cái này chắc là hợp nhất, hai cái kia giống nhẫn cưới quá.

Bà Mộ nghe xong, vô cùng hài lòng với chiếc nhẫn mà cô chọn, nói với nhân viên bán hàng:

-Lấy cái này, gói lại.

Nhân viên bán hàng thực hiện được một vụ bán hàng đặc biệt lên đến cả tỉ, mừng rỡ lập tức đáp một tiếng:

-Vâng! Thưa bà.

Sau đó nhanh chóng gói chiếc nhẫn lại, đôi tay kính cẩn chuyển cho bà Mộ.

Bà Mộ quẹt thẻ xong, liền dẫn Tô Vũ Đòng và Niên Niên đi đến khu quần áo thương hiệu cao cấp ở tầng cao nhất.

Bảo Tô Vũ Đồng giúp Niên Niên chọn mấy bộ đồ xong, bà nói với Tô Vũ Đồng:

-Cô cũng chọn mấy bộ đi, tôi vẫn chưa tặng cô quà gì.

Tô Vũ Đồng ở cùng bà Mộ rất tốt, vậy nên bắt đầu trêu đùa:

-Chủ tịch tôi đang ăn nhờ ở đậu nhà bà, nếu và còn tặng tôi quà nữa, tôi sẽ ngại đó.

-Ha ha!

Bà Mộ là người phụ nữ đoan trang tao nhã, lúc này lại cười thành tiếng hiếm thấy:

-Con bé này, nói gì vậy? Tối qua không phải cô cũng mua đồ ăn đấy à? Cô ở nhà tôi tôi vui còn không hết nữa, mau chọn đi, đây là tấm lòng của tôi, không được từ chối.

Tối qua đối với cô mà nói có ý nghĩa rất lớn, phải ăn mặc xinh đẹp.

-Được thôi!

Tấm lòng của bà Mộ cô cũng không nỡ phụ lòng, vậy nên chọn một chiếc váy giá cả phù hợp, mặc lên cho bà Mộ xem:

-Chủ tịch, thế nào?

Cô mỉm cười quay một vòng trước mặt bà Mộ.

Bà Mộ hài lòng gật đầu, nói:

-Vũ Đồng của chúng ta người xinh, mặc gì cũng đẹp, không cần thay, mặc vậy đi.

Niên Niên đứng bên cạnh, vỗ tay cười nói:

-Mẹ thật đẹp.

Nghe thấy lời nói của Niên Niên, Tô Vũ Đồng và bà Mộ đều cười.

Tô Vũ Đồng xoa chiếc đầu nhỏ của Niên Niên:

-Được rồi, Niên Niên và bà nội đã đều nói đẹp, thì mẹ mặc vậy.

Trả tiền xong, ba người ra khỏi trung tâm thương mại, đã trưa rồi.

Niên Niên giơ cái tay nhỏ bụ bẫm xoa bụng, chiếc miệng nhỏ chép chép nói:

-Mẹ, bà nội con đói rồi.

Tô Vũ Đồng nghe thấy con trai kêu đói, nhìn bà Mộ nói:

-Chủ tịch, chi bằng chúng ta ăn chút gì đó bên ngoài đi!

Bà Mộ vô cùng tán đồng gật đầu, bà vốn chính là muốn dẫn bọn họ ra ngoài bỏ mặc Mộ Diệc Thần, tất nhiên không thể quay về nhanh như vậy, lời đề nghị của Tô Vũ Đồng rất hợp ý bà.



Bà cười nói với Tô Vũ Đồng:

-Hôm nay chúng ta để Niên Niên tự chọn nhà hàng thế nào?

Tô Vũ Đồng hoàn toàn không có ý kiến, cười nhìn Niên Niên nói:

-Niên Niên, con thích nhà hàng nào?

Niên Niên thấy bà nội và mẹ đều nghe mình, rất vui sướng, vậy nên nhìn trái nhìn phải một lúc, cái tay nhỏ chỉ và một nhà hàng trang trí đẹp nhất:

-Mẹ, bà nội, con muốn đến quán đó.

-Được!

Tô Vũ Đồng và bà Mộ cùng đồng thanh lên tiếng, sau đó hai người dắt Niên Niên vui vẻ đi vào.

Bà Mộ vốn muốn mời, nhưng Tô Vũ Đồng lại kiên quyết thanh toán bữa này.

Thấy cô kiên quyết, bà Mộ không tranh với cô, cười vui vẻ chấp nhận.

Khi ăn cơm xong, bà Mộ nhận được điện thoại của chú Ngô, biết được Mộ Diệc Thần ở yên trong nhà đợi bà cả nửa ngày.

Bà cười nói với Tô Vũ Đồng:

-Vũ Đồng à, lát nữa cô dẫn Niên Niên đi khu vui chơi, tôi đi spa chút.

Hôm Nay, bà chính là muốn dày vò Mộ Diệc Thần thật cẩn thận.

Một lát nữa bà làm mặt xong sẽ thong thả quay về.

Tô Vũ Đồng không biết bà Mộ nghĩ gì, vậy nên gật đầu, nói:

-Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn Niên Niên đi chơi thật vui.

Đây là lần đầu tiên cô dẫn Niên Niên đến khu vui chơi, là một chuyện rất đáng để kỷ niệm, cho nên cô sẽ làm cậu bé chơi vui vẻ.

Nghe thấy lời đảm bảo của cô, bà Mộ cười:

-Với cô thì tôi có cả trăm lần yên tâm, nào cô cầm lấy tấm thẻ này, quẹt thoải mái!

Nói rồi, lấy một tấm thẻ ra chuyển cho Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng đẩy thẻ lại:

-Chủ tịch thẻ này tôi không thể cầm, Niên Niên gọi tôi một tiếng mẹ, cậu bé chính là con tôi, bà yên tâm đi spa đi.

Vừa rồi cô đã nhận quần áo của bà, sao còn có thể lấy thẻ của bà, dẫn con trai đi chơi vốn là chuyện cô nên làm.

Nghe lời cô nói, bà Mộ cũng không miễn cưỡng, cười nói:

-Vậy chơi đủ rồi hẵng về, tôi đi trước đây.

Quả nhiên bà không nhìn lầm Tô Vũ Đồng, cô thật sự coi Niên Niên như con đẻ.

Thấy bà Mộ phải đi, Tô Vũ Đòng lập tức nhìn Niên Niên nói:

-Niên Niên, tạm biệt bà nội đi.

Có thể ở riêng với mẹ, Niên Niên vô cùng vui mừng, cười ngoan ngoãn nói:

-Tạm biệt bà nội.