Anh bây giờ trừ căm ghét cô, chính là căm ghét cô.
Tô Vũ Đồng tiếp cận anh chính là vì Niên Niên, bây giờ nghe anh nói lời này, nếu cô không đồng ý, vậy cô sẽ mãi mãi mất đi Niên Niên.
Mộ Diệc Thần là người thế nào, anh nói được là làm được.
Dựa vào khả năng của anh, tuyệt đối có thể khiến cô cả đời này đều không thể lại gần Niên Niên.
Cân nhắc một hồi, cô ngước mắt nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói:
-Ngày mai tôi theo anh lên phường!
Thấy cô đồng ý, Mộ Diệc Thần cười chế nhạo, quay người lấy một phần văn bản trên bàn trà vứt cho cô:
-Nếu cô đã đồng ý kết hôn với tôi, vậy ký tên vào hợp đồng này đi!
Mẹ chỉ bảo anh kết hôn với Tô Vũ Đồng, không hề nói muốn anh ở cùng cô cả đời, không được ly hôn.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô nhận được đặc quyền gì ở Hoa Thành và nhà họ Mộ, cho nên anh buộc phải dùng hợp đồng để hạn chế Tô Vũ Đồng, chỉ cần cô phạm phải một trong nhưng thứ trong đó, anh có thể lập tức ly hôn với cô!
Tô Vũ Đồng vốn tưởng Mộ Diệc Thần chuyển cho thứ gì đó dạng như công chứng tài sản trước hôn nhân, cho nên mở ra xem.
Khi cô đọc xong các điều khoản phía trên, vô cùng cạn lời.
Đâu nào có phải hợp đồng gì, vốn chính là một dị bản khác của tam tòng tức đức* thời ngày xưa mà!
(*Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh.)
Nên trong hợp đồng chỉ ràng buộc cô, không có một điều khoản nào ràng buộc Mộ Diệc Thần, thật là không công bằng, điều khoản không công bằng thời nhà Thanh cũng không hà khắc đến vậy.
Thấy Tô Vũ Đồng nhíu mày, mặt đầy chống đối, Mộ Diệc Thần nhướn mày, mất bình tĩnh nói:
-Đường có cảm thấy không công bằng, tôi không phải đã đồng ý với cô sẽ giúp cô lấy lại Tô Thị, những thứ này sao với Tô Thị thì có là gì!
Trong lòng anh, Tô Vũ Đồng chính là vì tiền mới muốn gả cho anh, cho nên anh cảm thấy hợp đồng anh viết ra rất công bằng.
Nghe anh nói vậy, Tô Vũ Đồng cảm thấy dường như cũng có lý, nói:
-Được thôi, tôi ký.
Nói rồi, không dài dàng thêm, trực tiếp ký tên mình lên.
Thực ra cô cũng không thiệt, sau khi gả cho anh, cô có thể trở thành mẹ chính thức của Niên Niên, còn có thể lấy lại Tô Thị, có thể đường đường chính chính đến chăm sóc ông nội.
Nếu có một ngày bọn họ ly hôn, cô còn có thể là giám định mẹ con giành lấy quyền nuôi dưỡng Niên Niên.
Thấy Tô Vũ Đồng đã ký, Mộ Diệc Thần cười lạnh, mặt đầy khinh thường nói:
-Tự mình đeo nhẫn xong, cô có thể đi được rồi.
Tuy đây là một màn cầu hôn, nhưng anh không hề muốn tự tay đeo chiếc nhẫn đó cho cô.
Nghe lời này của anh, lại thấy sự khinh rẻ trong ánh mắt anh, Tô Vũ Đồng cười có chút lạnh lẽo, đi bến chiếc nhẫn trước mặt lấy nó đeo vào tay mình, sau đó lẳng lặng quay người rời khỏi phòng Mộ Diệc Thần.
Ngay cả ký vào hợp đồng hôn nhân cô cũng có thể chấp nhận, còn để ý gì đến anh có đeo nhẫn lên cho mình không!
Cô chỉ coi như bà Mộ tặng cô là được rồi.
Ngày hôm sau chính là chủ nhận vốn trên phường không làm việc, nhưng vì người muốn lấy giấy kết hôn là Mộ Diệc Thần, cho nên chủ tịch phường lập tức mở cửa.
Tô Vũ Đồng nhìn cán bộ phường chuyển giấy kết hôn mày đỏ qua, tâm tạng có chút phức tạp.
Cô chưa từng nghĩ đến, mình lại có thể được gả đi như vậy.
-Tiểu Dương.
Mộ Diệc Thần không đưa tay lấy giấy kết hôn, mà bảo Tiểu Dương làm thay, bản thân anh còn không thèm nhìn Tô Vũ Đồng lấy một cái, bắt tay với chủ tịch phường nói:
-Vất vả rồi.
Chủ tịch phường cười khách sáo nói:
-Sếp Mộ anh khách sáo quá rồi, đây là chuyện trong bổn phận của chúng tôi, chúc mừng chúc mừng nhé.
Mộ Diệc Thần nở nụ cười cứng nhắc, trong mắt không có chút niềm vui kết hôn gì, đáp lại chủ tịch phường:
-Cảm ơn, vậy tôi không làm phiền nữa.
Chủ tịch phường giữ nụ cười lịch sự:
-Vậy sếp Mộ đi thong thả.
Mộ Diệc Thần gật đầu, sau đó lại bỏ mặc Tô Vũ Đồng lần nữa một mình quay người đi ra ngoài.
Anh vừa đi, chủ tịch phường cũng về phòng làm việc của mình.
Tiểu Dương đi đến trước mặt Tô Vũ Đồng, đưa giấy kết hôn:
-Cô chủ, cô cầm đi.
Vì Tô Vũ Đồng kết hôn với Mộ Diệc Thần, cho nên Tiểu Dương lập tức thay đổi xưng hô, thái độ cũng cực kỳ kính cẩn, không còn tùy tiện như ở công ty nữa.
Những thứ khác anh có thể thay sếp quản lý, nhưng giấy kết hôn này, vẫn nên để người trong cuộc cầm thì tốt hơn.
Cô chủ?
Tô Vũ Đồng nghe thấy cách xưng hô này của anh, cười có chút chua xót, đưa tay cầm lấy giấy kết hôn.
Tiểu Dương nhìn bên ngoài, thấy xe của ông chủ ngay cả khởi động cũng chưa thấy, lập tức tốt bụng nhắc Tô Vũ Đồng:
-Cô chủ, sếp Mộ đợi cô trong xe đó.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, đáp lại:
-Cảm ơn!
Sau đó cầm giấy kết hôn đi ra ngoài.
Tiểu Vương thấy cô đi ra, lập tức kính cẩn mở cửa xe giúp cô:
-Cô chủ mời.
Nghe thấy bọn họ hết người này người khác đều gọi mình như vậy, Tô Vũ Đồng rất không quen, nhưng đây đã là sự thực rồi, cô không thể thay đổi, cho nên gật đầu với Tiểu Vương, ngoan ngoãn lên xe của Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần vốn không muốn đợi cô, nhưng đột nhiên nghĩ ra còn phải đưa cô về báo cáo với mẹ, cho nên mới chưa đi.
Thấy cô lên xe, trong tay còn cầm giấy kết hôn, sự khinh thường trong mắt anh càng dữ dội hơn, xa cách nói:
-Có vài chuyện, tôi phải nói với cô, đám cưới tôi sẽ không làm, còn mối quan hệ của chúng ta cô không được để người ngoài biết, ở Hoa Thành cô cũng chỉ là trợ lý của tôi, sẽ không có bất cứ thay đổi gì, hiểu chưa?
Tô Vũ Đồng gật đầu, không nói lấy một câu.
Cô vốn không muốn để người khác biết cô gả cho Mộ Diệc Thần, anh không làm đám cưới cũng hợp ý cô.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng đồng ý, nói với Tiểu Vương một câu:
-Về biệt thự cũ!
-Vâng!
Tiểu Vương đáp, vội vã khởi động xe.
Trên đường Mộ Diệc Thần không nói thêm câu nào với Tô Vũ Đồng, đến khi chiếc xe vào cổng nhà họ Mộ, anh mới mở miệng dặn dò:
-Trước mặt mẹ, tôi hy vọng cô có thể diễn tốt vai vợ tôi, không được để bà ấy nhìn ra có bất cứ điều gì không đúng.
Nếu để mẹ biết bọn họ ký hợp đồng, không chừng lại gây ra chuyện gì nữa.
Mẹ không vui, tất nhiên sẽ làm ra chuyện anh không muốn thấy.
Anh không muốn Đồng Đồng chịu bất cứ tổn thương nào.
-Được!
Tô Vũ Đồng không cần nghĩ liền đồng ý.
Đây là nghĩa vụ của cô là vợ Mộ Diệc Thần nên cố gắng.
Cho dù anh không nói, cô cũng biết nên làm thế nào.
Mộ Diệc Thần rất hài lòng với biểu hiện của cô, nói:
-Có thể xuống xe rồi.
-Ừm!
Tô Vũ Đồng gật đầu, sau đó theo Mộ Diệc Thần xuống xe.
-Tay!
Mộ Diệc Thần không vội đi mà nhấc cánh tay mình lên.
Tô Vũ Đồng thấy vậy lập tức hiểu ý anh, đưa tay lên khoác lấy tay anh, cùng anh sánh vai đi vào cổng nhà họ Mộ.
Vừa vào cổng, Tô Vũ Đồng liền ngây ra, vì hôm nay trong biệt thự cũ đâu đâu cũng bày đầy hoa hồng trắng, cực kỳ thơ mộng.
Thấy cô dừng bước, Mộ Diệc Thân cười khinh bỉ, lạnh lùng nói:
-Mẹ thật coi trọng cô, vì cô mà chuẩn bị hoa hồng trắng, cô xứng sao?