Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 121: Nơi này chính là địa bàn của anh



Bọn họ đã kết hôn, tối nay mà cô lại đến phòng Niên Niên ngủ thì không được đúng cho lắm, nhưng trong phòng này lại chỉ có một chiếc giường, cô muốn nghe xem Mộ Diệc Thần muốn làm thế nào?

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô nói, ánh mắt điềm tĩnh nhẹ nhàng nói:

-Đương nhiên là cô ngủ sofa, tôi ngủ trên giường!

Có gì bất ngờ sao?

Đây là địa bàn của anh!

Sofa rất lớn, đủ để cho cô ngủ, nghe được sự sắp xếp của anh Tô Vũ Đồng gật đầu đồng ý, sau đó hỏi thêm một câu:

-Vậy phòng vệ sinh tôi có thể dùng không?

Ngải Mễ từng nói, Mộ Diệc Thần không thích người khác đụng vào đồ của anh, hiện tại cô và anh sẽ ở cùng một phòng với nhau, đương nhiên phải hỏi cho kĩ, tránh lại phạm phải điều cấm kị của anh, khiến anh không vui.

Mộ Diệc Thần nhíu mày, có chút không đành lòng nói:

-Ngoài việc không được động vào giường của tôi, mọi thứ trong căn phòng này cô có thể dùng!

Nếu như anh không cho cô dùng, cô nhất định sẽ đến phòng Niên Niên, như vậy chẳng phải là công khai nói cho mẹ biết, bọn họ chung sống hoàn toàn không được hòa thuận hay sao?

Anh đâu có ngốc!

Việc gì phải kiếm chuyện về cho mình?

Tô Vũ Đồng nghe thấy câu không được động vào giường của anh, cười khinh bỉ một cái, nói:

-Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, Sếp Mộ phiền anh tránh ra chút.

Anh không cho phép cô động vào giường của anh, lẽ nào anh có thể ngồi vào sofa

của cô!

Mộ Diệc Thần lần đầu tiên bị đuổi, sắc mặt trở nên khó coi, “quẹt” một cái rồi đứng dậy.

-Còn quần áo của anh.

Tô Vũ Đồng thờ ơ chỉ vào quần áo anh để ở sofa.

Mộ Diệc Thần:

Gương mặt xám xịt, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên.

Người phụ nữ đáng chết này, nơi này là địa bàn của anh, cô không những muốn anh phải nhường chỗ cho cô, lại còn không cho anh để quần áo.

Thật là đáng ghét!

Thấy trong mắt anh bất chợt nổi lên tầng mây đen, Tô Vũ Đồng lập tức nằm trên sofa, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mộ Diệc Thần thấy cô lại không thèm đếm xỉa đến sự phẫn nộ của mình, suýt chút nữa thì cắn nát răng, liền ném quần áo của mình lên giường, quay người ra khỏi phòng.

Vừa xuống lầu, anh liền gặp bà Mộ và Niên Niên vừa đi ra từ phòng sách.

-Bố!

Niên Niên ngước khuôn mặt nhỏ lên gọi anh một tiếng.

Anh chưa kịp trả lời, liền nghe thấy bà Mộ hỏi:

-Lucas sao con xuống đây?



Mộ Diệc Thần bình tĩnh cười, đáp:

-Con khát nước, xuống uống cốc nước.

Bà Mộ nghe xong, khóe miệng khẽ nở nụ cười:

-Cơm tối sắp xong rồi, con uống xong thì gọi Vũ Đồng xuống ăn.

Đứa con trai mình sinh ra mình biết, anh đâu phải là xuống uống nước, rõ ràng là không muốn ở một mình với Vũ Đồng.

Anh càng không muốn nói chuyện với cô, thì bà càng đẩy anh đi.

Dù sao thì bà đã nắm được điểm yếu của anh, anh chỉ còn cách nghe lời thôi!

Mộ Diệc Thần đương nhiên biết mẹ mình cố ý, nhưng anh biết làm thế nào, chỉ có thể mỉm cười đáp:

-Vâng thưa mẹ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bà Mộ, Mộ Diệc Thần uống xong nước, sau đó thành thật từng bước đi lên lầu.

Tô Vũ Đồng vốn cho rằng trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ không quay lại, cho nên đã đi tắm, như vậy buổi tối có thể trực tiếp đi ngủ tránh sự khó xử.

Cô cởi sạch quần áo đang chuẩn bị cởi bỏ nội y, Mộ Diệc Thần đẩy cửa vào, dọa cô nắm ngay lấy quần áo che đi cơ thể, có chút phiền muộn nói:

-Anh vào sao không gõ cửa!

Mộ Diệc Thần nhìn thấy bộ dạng cô như vậy cũng sững sờ, nhưng nghe cô nói câu này xong lại cười lạnh, ánh mắt hiện lên vài phần giễu cợt:

-Tôi vào phòng của mình cần gì gõ cửa, còn cô cởi thành như vậy là muốn quyến rũ ai!

Tô Vũ Đồng tức giận đáp:

-Hiện tại đây cũng là phòng của tôi, nam nữ khác biệt, mời anh về sau vào phòng gõ cửa một tiếng!

Nói xong, không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.

Cô không để ý đến mình, Mộ Diệc Thần bỗng cảm thấy chán nản, nên dựa vào giường chơi điện thoại.

Tô Vũ Đồng tắm xong, lúc này mới phát hiện không mang quần áo để thay vào, mà chỗ này lại không có một chiếc khăn lớn nào, cô không thể mặc quần áo bẩn cô vừa thay đi ra ngoài.

Đi đến cửa phòng vệ sinh cô nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài, thấy Mộ Diệc Thần đang dựa vào giường chơi điện thoại, cô thầm cắn răng, gọi anh:

-Tổng giám đốc Mộ, có thể phiền anh giúp tôi đến phòng Niên Niên lấy bộ quần áo không.

Cô cứ nghĩ nếu anh không ở phòng, sẽ đi ra tìm tạm bộ quần áo mặc vào để đi lấy quần áo của mình, nhưng không ngờ anh lại ở trong đây.

Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng cô, bỏ điện thoại xuống, mỉa mai nói:

-Loại thủ đoạn gợi tình đê hèn này tôi thấy nhiều rồi, tôi có ý này, chi bằng cô trực tiếp đi ra, dùng vẻ ngoài của cô lấy lòng tôi, nói không chừng như vậy sẽ thành công đó.

Tô Vũ Đồng trong mắt anh giỏi nhất việc lạt mềm buộc chặt, anh biến việc cầu xin sự giúp đỡ vừa nãy của cô thành gợi tình.

Suy cho cùng hiện tại họ cũng đã đăng ký kết hôn, nếu như có xảy ra thêm chuyện gì, đối với cô mà nói quả thật là như dệt hoa trên gấm, chuyện đã tốt nay càng tốt hơn.

Ai mà không khao khát vị trí cô chủ nhà họ Mộ! Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần nghĩ mình xấu xa như vậy, nhăn mày, tức giận nói:

-Xin lỗi, tôi không có hứng thú với ngựa giống!

Nói xong, cô không trông chờ gì vào Mộ Diệc Thần nữa, quay người mặc lại bộ quần áo bẩn của mình, từ trong phòng tắm ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi ra, không thèm nhìn Mộ Diệc Thần lấy một cái, đi ra khỏi phòng.

Mộ Diệc Thần mặt mày u ám, nhìn dáng vẻ của cô tức giận nói:



-Tô Vũ Đồng, cô to gan đấy!

Cô lại có thể mắng anh là ngựa giống!

Ngoài việc từng bị mưu hại, anh trước giờ chưa từng chính thức trao thân!

So với loại phụ nữ mưu mô như cô, anh không biết sạch cỡ nào!

Tô Vũ Đồng không quan tâm đến anh, trực tiếp mở cửa ra ngoài, đi về phòng Niên Niên.

Khi cô mở tủ chuẩn bị lấy quần áo, lại phát hiện tất cả quần áo của mình đều không thấy nữa, cô chỉ cảm thấy não mình vang lên tiếng “vo ve!”

Không lẽ bà Mộ đã chuyển hết đồ của cô sang phòng rồi sao!

Trời ạ!

Nghĩ đến việc bản thân ngay lập tức lại phải quay về, cô muốn đâm vào tường.

Như vậy nếu quay về, Mộ Diệc Thần còn không biết nhìn cô thế nào đây!

Kệ đi, tối ngủ thay sau vậy.

Quyết định xong, cô rời khỏi phòng Niên Niên, đi xuống lầu.

-Mẹ!

Niên Niên vừa đến cầu thang, thì nhìn thấy Tô Vũ Đồng, lập tức vui mừng hớn hở gọi cô một tiếng, chạy “thình thịch” đến trước mặt cô.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ ngây thơ của Niên Niên, tâm trạng Tô Vũ Đồng vui vẻ hẳn lên, hỏi:

-Niên Niên con muốn về phòng à?

Niên Niên lắc đầu, đáp:

-Bữa tối xong rồi, bà nội bảo con đến phòng mới gọi bố và mẹ.

Nhắc đến hai chữ phòng mới, biểu cảm của Niên Niên lộ rõ có chút mất mát.

Nhìn thấy biểu cảm này của con, Tô Vũ Đồng liền bế cậu bé lên, hỏi:

-Niên Niên, con sao vậy?

Niên Niên bĩu chiếc môi nhỏ, tủi thân nói:

-Mẹ, có phải sau này mẹ đều phải ngủ cùng bố ạ?

Tô Vũ Đồng:

Cô làm sao nói với thằng bé đây?

Đang trong lúc cô rối bời, đằng sau truyền đến giọng của Mộ Diệc Thần:

-Niên Niên, qua mấy tháng nữa là con sáu tuổi rồi, là một nam tử hán nhỏ tuổi rồi, nam tử hán thì không nên quấn lấy mẹ, những bạn nhỏ khác sẽ chê cười con đó.

Niên Niên nghe xong, gật đầu:

-Con biết rồi thưa bố.

Nói xong, nhìn Tô Vũ Đồng:

-Mẹ bỏ con xuống đi, nam tử hán không thể để mẹ bế.