-Cạn li cạn li, chúng ta chúc mừng kẻ xấu đã nhận được hình phạt thích đáng.
Anh vừa nói xong, Hồ Hạ và Diêm Tịnh đều cùng nâng cốc, Tô Vũ Đồng cười rồi cũng nâng cùng.
Bốn người họ vui vẻ ăn xong bữa cơm rồi lại đúng giờđến công ty làm việc.
Mộ Diệc Thần cả ngày không thấy mặt, buổi chiều tan làm, Tô Vũ Đồng gọi cho chú Ngô, bảo ông tối nay cô có hẹn với bạn không về ăn cơm.
Gọi xong, cô gọi một chiếc xe, đến trung tâm mua sắm đã hẹn với Nghiên Nghiên.
Hai người cả ăn lẫn đi dạo hết hai tiếng đồng hồ, Nghiên Nghiên còn cao hứng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, đăng hết mấy bộ quần áo mình thử lên, viết rằng để chuẩn bị cho chuyến du lịch, mọi người thấy bộ nào hợp với mình nè?
Lúc này Cung Thiếu Dương vừa hay thực hiện xong ca phẫu thuật ở bệnh viện Hiệp Hòa, đến phòng thay đồ thay quần áo, theo thói quen lấy điện thoại ra quét vòng bạn bè.
Quét đúng vào bài đăng của cô, lập tức gửi cho Trần Nghiên Nghiên một dòng tin nhắn: Y tá Trần, cô định du lịch ở đâu đó?
Từ lần trước sau khi cùng cô xem phim, anh luôn tìm cách làm sao để xây dựng một mối quan hệ với cô, anh cảm thấy đây là một cơ hội.
Nghiên Nghiên cũng không có ý định giấu anh, rất thẳng thắn trả lời: Đảo Jeju đó.
Cung Thiếu Dương đọc tin nhắn, cô lại có thể sắp đi đảo Jeju. Anh mỉm cười, tiếp tục hỏi: Bao giờ đi?
Hỏi xong, anh cũng sẽ đặt vé máy bay cùng ngày, tạo nên một cuộc gặp gỡ đẹp nhất.
Đảo Jeju chính là đảo tình yêu nổi tiếng đó!
Trần Nghiên Nghiên đọc tin nhắn của Cung Thiếu Dương, nhìn sang Tô Vũ Đồng hỏi:
-Vũ Đồng, chúng ta đi ngày nào?
Vũ Đồng cười nói:
-Muộn nhất sẽ không đến ngày kia, mình đặt vé sáng mai cho cậu, khoang thương gia, cậu đi trước, Chân Hi sẽ đến đón cậu, mình sắp xếp xong công việc, mới qua được.
Bao giờ cô đi, không phải cô nói là được, phải do Mộ Diệc Thần quyết định.
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, rồi trả lời lại Cung Thiếu Dương: Bác sĩ Cung, sáng mai tôi đi.
Cung Thiếu Dương thấy sáng mai cô đã đi, lập tức rời khỏi giao diện trò chuyện, nhanh chóng đặt vé sáng mai từ Giang Thành đi đảo Jeju.
Vì không biết Nghiên Nghiên ngồi ở khoang nào, suy nghĩ một chút đến điều kiện kinh tế của cô, anh loại bỏ khoang hạng nhất và khoang thương gia, đặt khoang phổ thông, nghĩ cô và anh sẽ tình cờ gặp được nhau.
Trần Nghiên Nghiên ngây người nhìn vào điện thoại, trong lòng không ngừng nghi hoặc bác sĩ Cung rốt cuộc bận chừng nào, tại sao đang nói chuyện lại không thấy nữa?
Tô Vũ Đồng thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại, cười hỏi một câu:
-Nghiên Nghiên cậu sao thế?
Bị cô gọi vậy, Trần Nghiên Nghiên lập tức hoàn hồn, cười đáp:
-Không có gì, chúng ta đi dạo tiếp đi.
Nghe cô nói không sao Tô Vũ Đồng gật đầu, hai người họ lại đi dạo thêm một lúc, mua một chút quà cho Thôi Chân Hi, rồi tạm biệt nhau về nhà.
Tô Vũ Đồng vừa đến cửa, Niên Niên liền như mọi khi, là người đầu tiên qua đón cô:
-Mẹ, bà nội nói với con là sẽ cho con đi đảo Jeju cùng bố mẹ.
Tô Vũ Đồng nghe xong, vô cùng vui mừng, đưa tay ra xoa xoa tóc mái trước trán của cậu bé, nói:
-Vậy thực sự quá tốt rồi.
Dù sao cô cũng rời xa được Niên Niên, vừa hay để Chân Hi gặp Niên Niên.
-Mẹ, con nghe nói trên đảo Jeju có viện bảo tàng gấu Teddy, mẹ có thể dẫn con đi xem không?
-Sao Niên Niên lại muốn đi viện bảo tang gấu Teddy?
Cô ở đất nước kim chi 5 năm mà không biết trên đảo Jeju lại có viện bảo tang gấu Teddy, Niên Niên là nghe ai nói?
Nghe thấy Tô Vũ Đồng hỏi, Niên Niên cúi đầu có chút tự ti nói:
-Buổi sáng đi học, con hỏi các bạn trong lớp đảo Jeju ở đâu? Các bạn đều biết, còn nói đến viện bảo tàng gấu Teddy, con chưa đi bao giờ, các bạn liền không chơi với con nữa.
Tô Vũ Đồng nghe xong nguyên nhân trong lòng hỗn loạn phức tạp.
Trường Niên Niên học là trường quý tộc, bạn của cậu bé đều không phải tầm thường, vì không cùng chủ đề với các bạn mà bị đối xử lạnh nhạt.
Thế giới của trẻ em rất đơn thuần, sẽ không vì nhà bạn có tiền mà đối tốt với bạn, cách bọn trẻ chọn bạn là dựa vào sự hòa nhập với đám đông.
Giống như khi cô còn nhỏ ở nhà trẻ, tất cả các bạn nhỏ mặc váy đều chơi với nhau, những bạn không mặc thì bị chê là xấu xí.
Đây chính là vòng tròn giao tiếp của trẻ con.
Cảm giác bị ghét bỏ và cô lập thời đi học cô cảm nhận được sâu sắc, cô không mong Niên Niên phải trải qua những điều như vậy, cho nên nói với cậu bé:
-Niên Niên, sau này con muốn đi đâu cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đưa con đi.
Trước đây cô không có khả năng này, nhưng hiện tại cô là mẹ chính thức của cậu bé, cô có thể đưa cậu bé đi bất cứ đâu.
Bởi vì từ bé sức khỏe đã không tốt, cho nên hầu hết thời gian của cậu bé đều là trải qua trong bệnh viện, đừng nói là đi những nơi muốn đi, cho dù là những khu vui chơi bình thường, tính cả lần này mẹ đưa cậu đi, cậu cũng chỉ đi qua có vài lần.
Tô Vũ Đồng thấy cậu vé vui như vậy, trong lòng hơi chua xót, gật đầu, kiên định nói:
-Có thể!
-Có thể cái gì?
Chính tại lúc này Mộ Diệc Thần đi từ trên lầu xuống, nghe thấy câu chuyện của hai người, nhăn mày nhìn về phía Tô Vũ Đồng, anh thật sự không muốn đến Hàn Quốc rồi, Tô Vũ Đồng sẽ dắt theo Niên Niên chạy lung tung, làm hư thằng bé.
Niên Niên không đợi Tô Vũ Đồng trả lời, phấn khích nói:
-Bố, mẹ đã hứa với con đến đảo Jeju, sẽ đưa con đi viện bảo tàng gấu Teddy.
Bà nội nói ba người họ là người một nhà, đi đâu cũng phải đi cùng nhau, cho nên cậu bé hi vọng bố cũng có thể đi cùng.
Mộ Diệc Thần nghe thấy thì ra là như vậy, lông mày hơi giãn ra, nhưng trong mắt vẫn còn sự xa cách lạnh nhạt, nói với Tô Vũ Đồng:
-Nếu đưa cũng là tôi đưa, cô đừng có tự ý làm chủ!
Vừa hay Đồng Đồng cũng thích gấu Teddy, nói không chừng Niên Niên sẽ vì thế mà có ấn tượng tốt hơn với cô.
Đến lúc đó cả ba người họ sẽ cùng đi.
Chỉ cần có thể để Niên Niên đi viện bảo tàng gấu Teddy, Tô Vũ Đồng không hề quan tâm rốt cuộc là cô đưa đi, hay là Mộ Diệc Thần đưa đi, cứ đi là tốt rồi.
Nghĩ vậy, cô nói với Mộ Diệc Thần:
-Tất cả đều nghe theo anh sắp xếp.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng hiếm khi không tranh cãi với anh, thấy có chút không quen, lạnh nhạt nói:
-Vậy thì tốt, lên giúp Niên Niên thu dọn đồ, sáng mai chúng ta bay, nhớ mang theo thuốc cho thằng bé.
Tô Vũ Đồng không ngờ lại nhanh như vậy, đáp lại một câu:
-Vâng!
Sau đó kéo Niên Niên lên sắp đồ.
Trưa hôm sau, Tiểu Vương đưa Tô Vũ Đồng và Niên Niên đến sân bay, đến phòng chờ Tô Vũ Đồng mới biết, Mộ Diệc Thần vì sao không đi cùng đường với họ, là vì anh đi đón Châu Lệ Đồng.
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng ăn mặc giản dị, đang đẩy hành lí, tay đang dắt Niên Niên, Châu Lệ Đồng che miệng cười, ánh mắt tràn đầy sự trêu chọc nói với Mộ Diệc Thần:
-Lucas nếu như em không biết trợ lí Tô từ trước, nhất định sẽ tưởng cô ấy là bảo mẫu nhà anh.