Cô thoải mái như vậy, anh càng không thể để Niên Niên đi theo cô ta được!
Tô Vũ Đồng nghe được những lời châm biếm của anh, vừa tức nhưng vẫn cười, trong lòng không chút hổ thẹn mà nói:
-Đúng vậy, anh là bố thằng bé, những trong lòng anh có nó không? Con nó trên máy bay kêu đói lại không có đồ ăn, đến khách sạn cũng kêu đói, lúc đó thì anh đang làm gì?
Lúc đó anh đang cùng Châu Lệ Đồng hẹn hò, anh anh em em, làm gì có thời gian để tâm đến con trai nữa.
Chỉ cần có Châu Lệ Đồng thì Niên Niên như không hề tồn tại.
Anh ta còn mặt dày nói cô, sao không nghĩ đến bản thân mình trước đi.
Thật quá đáng!
Mộ Diệc Thần nghe cô nói vậy, cười nhẹ, con ngươi màu nâu lập tức thay đổi có chút phức tạp.
Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng đang chuyển hướng sang cô, lập tức nói:
-Lucas à, nếu Niên Niên còn ăn chưa no, vậy thì anh để con ăn đi, chúng ta đi chỗ khác được không?
Không thể để họ đấu khẩu thêm nữa.
Mộ Diệc Thần nghe Châu Lệ Đồng nói vậy, gật đầu cùng cô rời khỏi nhà hàng.
Thấy anh ta không nói lời nào rồi đi, Niên Niên quay ra Tô Vũ Đồng hỏi:
-Mẹ ơi, có phải bố đang rất giận không ạ?
Tô Vũ Đồng dịu dàng cười nói với con:
-Không có đâu, bố làm sao có thể tức giận cơ chứ, bố chỉ là thấy có lỗi khi không quan tâm Niên Niên thôi, nên mới đi đấy, Niên Niên à con phải nhớ là bố rất yêu con.
Niên Niên còn nhỏ, thứ mà cậu bé cần không chỉ là tình yêu từ mẹ, mà còn cần cả tình yêu từ bố, hai thứ tình cảm này đều không thể thiếu, nên là cho dù Mộ Diệc Thần có nói gì đi nữa, thì cô cũng không thể trước mặt con mà làm xấu đi tình cảm bố dành cho cậu bé được.
Niên Niên nghe Tô Vũ Đồng nói vậy, gật đầu hiểu chuyện rồi nói:
-Con biết rồi ạ!
Thấy Tô Vũ Đồng dạy bảo Niên Niên như vậy, Cung Thiếu Dương cười nhẹ một tiếng.
Chả trách mà bác Mộ cứ muốn để Tô Vũ Đồng làm mẹ của Niên Niên, để so sánh với Châu Lệ Đồng thì cô ấy đúng là tốt hơn nhiều.
Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên quấn quýt minh liền nói:
-Nào Niên Niên chúng ta ăn tiếp nào.
-Vâng ạ.
Niên Niên gật đầu, ngồi về vị trí của mình tiếp tục ăn.
Lúc này hai người Thôi Chân Hy và Trần Nghiên Nghiên vừa từ nhà vệ sinh quay lại, Tô Vũ Đồng và Cung Thiếu Dương không hề kể lại chuyện vừa xảy ra, sau khi mọi người đã ăn no, Cung Thiếu Dương hẹn Trần Nghiên Nghiên đi dạo, Thôi Chân Hy và Tô Vũ Đồng không muốn làm kì đà cản mũi liền đưa Niên Niên trở lại khách sạn.
Hơn nửa năm không gặp, họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, thế là Tô Vũ Đồng liền đưa Niên Niên đến phòng 3001.
Họ nói chuyện đến tối muộn, Thôi Chân Hy không muốn để Tô Vũ Đồng quay về, Tô Vũ Đồng và Niên Niên đành ở lại phòng 3001, điện thoại Tô Vũ Đồng hết phin nên tắt máy, nghe thấy âm thanh tắt nguồn cô dùng sạc pin của Thôi Chân Hy để sạc và không để ý nữa.
Cung Thiếu Dương cùng Trần Nghiên Nghiên đang ở giai đoạn ngọt ngào, hai người đi bộ xong lại đến rạp chiếu phim.
Mộ Diệc Thần cùng Châu Lệ Đồng vừa đi bộ xong liền về khách sạn, sau khi đưa Châu Lệ Đồng đến phòng, anh ta đi đến phòng 2806.
Gõ cửa vài lần, những bên trong không chút động tĩnh, anh ta lấy điện thoại gọi cho Tô Vũ Đồng, đầu bên kia báo đã tắt máy, con ngươi trầm mặc, anh ta gọi điện cho phòng lễ tân hỏi số phòng của Cung Thiếu Dương rồi đi đến đó.
Cũng như thế, gõ cửa cả nửa ngày đều không có động tinh gì.
Anh ta gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương đang ở rạp chiếu phim nên đã đổi điện thoại thanh chế độ im lặng, nên không hề biết rằng Mộ Diệc Thần đang gọi điện đến.
Mộ Diệc Thần gọi liền ba cuộc, Cung Thiếu Dương đều không nghe, sắc mặt anh xám xịt lại, trong mắt tràn đầy khí lạnh, tức giận rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tối qua Trần Nghiên Nghiên rất muộn mới về, còn Chân Hy nói chuyện với Cung Thiếu Vũ cả đêm, đến muộn mới ngủ, đến sáng không muốn thức dậy.
Thấy mọi người đều không dậy, Niên Niên cũng không muốn dậy.
Không còn cách nào khác Tô Vũ Đồng đành để Niên Niên ở lại với hai người họ, về phòng mình thay quần áo, tiện thể mang quần áo cho Niên Niên.
Cô về phòng 2806 thay quần áo xong rồi tìm cho Niên Niên một bộ quần áo xong quay ra ngoài.
Mở cửa ra chỉ thấy mộ Diệc Thần lạnh lùng đứng trước cửa.
Không để cô lên tiếng, anh liền giống như mọi khi cầm mạnh lấy cánh tay cô rồi đẩy cô vào phòng, “ầm” tiếng đóng cửa vang lên, mặt đầy bực dọc nhìn cô.
Thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, Tô Vũ Đồng chỉ thấy nực cười, ánh mắt lóe lên tia khiêu khích:
-Sếp Mộ, mới sáng sớm anh không ở cùng người đẹp của anh, đến chỗ tôi làm gì?
Cô lại làm gì chọc giận anh rồi?
Mới sáng sớm đã tức giận vậy rồi.
Ánh mắt khiêu khích cùng lời nói không bình thường của cô càng làm anh tức giận, Mộ Diệc Thần nắm lấy cổ áo cô, lạnh lùng chất vấn:
-Tối qua cô đi đâu?
Cô dám cả đêm không về.
Quan trọng là còn đưa cả con đi.
Lực của anh rất lớn, Tô Vũ Đồng bị anh ghì đến khó chịu, liền nắm lấy đôi tay của anh, dứt khoát dứt ra:
-Bỏ tôi ra, anh quản được tôi đi đâu chắc!
Cô và anh cũng chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, chưa kể tối qua cô ở cùng với hai người phụ nữ, mà kể cả cô có ở cùng với người đàn ông khác thì cũng không liên quan đến anh.
Anh ở cùng với nữ minh tinh thì được, cô ở cùng bạn bè tụ tập nói chuyện thì không được sao.
Anh không thấy là minh đang vượt quá giới hạn sao?
Nghe thấy cô nói vậy, Mộ Diệc Thần chỉ càng tức thêm, tức giận ấn cô về phía cánh cửa:
-Có bản lĩnh thì cô nói lại lần nữa xem!
Tô Vũ Đông cũng tức giận, hét lên:
-Anh dựa vào cái thá gì mà đối xử với tôi như vậy, anh chả là gì của tôi cả, trong thỏa thuận ghi rõ ràng, không được can dự vào cuộc sống riêng tư cả đôi bên!
Mộ Diệc Thần nghe thấy vậy, mọi lí trí đều bị thiêu đốt bằng lửa giận, mãnh liệt cắn lấy bờ môi của cô.
Anh đột nhiên ngang ngược đến khiến Tô Vũ Đồng cảm thấy rất phản cảm.
Trong đầu hiện lên cảnh âu yếm của anh cùng Châu Lệ Đồng mà chỉ cảm thấy buồn nôn, lập tức đẩy anh ra, dơ tay lên tát thẳng vào mặt anh.
Mộ Diệc Thần trầm mặc, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô, giống như một con dã thú đang tức giận, trực tiếp ném cô về phía sofa, lạnh lùng nói:
-Bây giờ để tôi nói cho cô biết, tôi là gì của cô!
Tô Đông Vũ bị cắn cho nhau mày, cô cảm giác như bản thân bị rơi vào địa ngục, sắp chết trong biển khổ vô bờ bến.
Cái cảm giác bất lực này, khiến cô nhớ đến cái đêm bị làm nhục của năm năm trước, cảm giác nhục nhã bắt đầu trỗi dậy, cô mạnh mẽ cắn vào cổ của Mộ Diệc Thần.
-Hự
Mộ Diệc Thần đau đớn, trước sự phản kháng của Tô Vũ Đồng lại càng phát tiết.
Lần trước cô còn không phản kháng, sao lần này lại dám phản kháng rồi, cô định giữ thân cho ai.
Cố Triều Tịch hay Cung Thiếu Dương.
Nghĩ đến việc cô sẽ làm chuyện này với người đàn ông khác, anh liền cảm thấy bức bối, không màng nỗi đau trên cổ, thêm một lần nữa lạnh lùng trừng phạt cô.
Tô Vũ Đồng bây giờ như một con thỏ trắng, căn bản đấu không lại con sói đói là Mộ Diệc Thần, cô bất đắc dĩ, buông lỏng môi rồi khóc.
Cô không phản kháng nữa, Mộ Diệc Thần thấy cô khóc liền dịu dàng hơn.
Mộ Diệc Thần sau khi xong việc, nhìn chằm chằm vào ga trải giường trắng thấy không có vết đỏ như bình thường, sắc mặt lập tức thay đổi đến lạnh lùng, mặc quần áo rồi rời khỏi căn phòng.