Trần Nghiên Nghiên không thể tiếp tục nghe được nữa, cô cũng đoán được ra cái nhẫn trên tay Tô Vũ Đồng là do ai tặng.
Trước đây cô không nói ra, cũng không hỏi.
Nhưng giờ đây có người dám vu khống cô ấy, vậy thì cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Bập”, một tiếng, cô đứng trên ghế ánh mắt nhìn về hướng Mộ Diệc Thần:
-Anh Mộ này, anh có dám nói bản thân mình trong sạch không? Có câu nói này không biết anh đã nghe qua chưa quạ đen đứng trên lưng lợn chỉ có thể nhìn thấy người khác xấu xa mà không thấy bản thân mình đen tối. Vũ Đồng làm gì chúng tôi không thấy, nhưng những lúc anh ra ngoài chim chuột chúng tôi thấy hết.
Kéo dài câu cuối xong nhìn thẳng vào Châu Lệ Đồng đang đứng kế bên Mộ Diệc Thần.
Kể cả tối qua không phải cô hẹn hò với Cung Thiếu Dương mà là Vũ Đồng thì có làm sao.
Chẳng phải anh cũng đang vui vẻ bên một nữ minh tinh khác hay sao.
Còn ở đây nói chuyện trong sạch với cô ấy.
Để kể chuyện cười hay là gì.
Ấn tượng của Mộ Diệc Thần với Trần Nghiên Nghiên rất sâu sắc, lần trước ngồi chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô vì Tô Vũ Đồng mà như muốn liều mạng với anh.
Lúc đó anh còn có chút khen ngợi cho sự nghĩa khí của cô, nhưng bây giờ cô dám nói dối cùng Tô Vũ Đồng, anh liền không có chút ấn tượng tốt đẹp gì về cô nữa, lạnh lùng nói:
-Tô Vũ Đồng toàn dùng cô làm bia đỡ đạn, cô còn giúp cô ta, quen nhận tội thay rồi hay sao?
Trần Nghiên Nghiên nhếch môi cười.
Quay lưng hướng về phía Cung Thiếu Dương, nhón gót chân chạm nhẹ môi, dành cả nụ hôn đầu của mình cho anh.
Cũng chỉ có cô mới dám nói chuyện như vậy với Mộ Diệc Thần bá đạo.
Niên Niên thấy hai người họ hôn nhau, liền mở to hai mắt, phát ra câu cảm thán,
-Oa!
Thôi Chân Hy thấy vậy, liền lấy tay che mắt nói một câu:
-Thằng nhóc này cái gì cũng dám nhìn, cấm trẻ con biết chưa hả!
Nghe lời mọi người nói, Trần Nghiên Nghiên mới ngại ngùng kết thúc nụ hôn đầu của mình, quay lại nhìn Mộ Diệc Thần:
-Anh Mộ, Cung Thiếu Dương là bạn trai tôi, Tô Vũ Đồng là bạn thân tôi, kính mong anh sau này đừng có hiểu nhầm quan hệ của ba người chúng tôi nữa.
Cô chính là muốn dùng sự thật để đánh vào mặt Mộ Diệc Thần.
Từ lần thấy Trần Nghiên Nghiên nắm lấy cổ áo Mộ Diệc Thần ở ngoài phòng phẫu thuật, Cung Thiếu Dương đã thấy cô rất đặc biệt, lần này lại thấy cô tức giận với Mộ Diệc Thần, anh lại thấy cô bé đáng yêu của mình lại có chút ngầu, một tay kéo cô vào lòng, giọng nói đầy yêu thương:
-Bảo bối à, đừng giận mà, tức giận dễ nóng trong người lắm, mà nóng trong người sẽ mọc mụn đó.
Nói xong, anh quay qua Mộ Diệc Thần nói một câu:
-Nghe thấy chưa, đừng có vu khống cho quan hệ của chúng tôi, bạn gái tôi rất yêu tôi, chúng ta cũng đã làm anh em được 27 năm rồi, tìm được một cô bạn gái cũng không dễ dàng gì, cậu đừng có thêm phiền phức cho tôi, phá hỏng thì tôi không xong với cậu đâu.
Mộ Diệc Thần:
Cảm thấy bản thân như gặp phải một cái đinh mềm, chạm vào rất đau, nhưng lại không biết phải dứt ra như thế nào.
Tại sao họ đều đã chứng minh được quan hệ rồi mà anh vẫn thấy lồng ngực khó thở như thế.
Rốt cuộc là anh bị làm sao.
Châu Lệ Đồng thấy anh có chút khác lạ, liền khoác lấy cánh tay anh, ngắt mạch suy nghĩ của anh rồi dịu dàng nói:
-Lucas à giày em cứng quá, chân đang rất đau, anh cùng em đi thay đôi giày khác được không?
Mộ Diệc Thần nghe vậy, liền bình tĩnh lại, thấy lúc nãy mình thật nực cười, đâu cần phải so đo với họ, rồi quay người nói với Châu Lệ Đồng:
-Được.
Sau đó anh đưa Châu Lệ Đồng rời khỏi nhà ăn.
Mộ Diệc Thần không hề hay biết, chỉ vì sự hiểu nhầm của anh đã tạo điều kiện tác thành cho Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên.
Vì đã xác nhận quan hệ, nên từ lúc ăn sáng xong đến lúc đi đến viện bảo tàng hai người họ cứ quấn quýt lấy nhau, khiến cho Chân Hy đố kỵ đến bực mình.
Cả quãng đường đều phải nhắc nhở họ.
-Thật muốn vứt hai người xuống khỏi xe của tôi.
-Chẳng lẽ hai người chưa nghe câu quấn quýt nhiều nhanh chết sớm à?
-Đống cẩu lương này tôi phải ăn đến khi nào?
-A, ông trời ơi, xin hãy ban cho con một người bạn trai, con phải trả thù! Con nhất định phải trả thù!
-…….
Thấy cô bực dọc, Tô Vũ Đồng và Niên Niên cười cả chặng đường đi.
Không khí trong xe rất thoải mái, mọi người đều rất vui vẻ.
Viện bảo tàng gấu Teddy.
Tô Vũ Đồng không nghĩ là Mộ Diệc Thần sẽ đến, không ngờ rằng vừa mới bước xuống xe đã gặp anh cùng Châu Lệ Đồng khoác eo nhau đứng trước cổng.
-Bố ơi!
Niên Niên vui vẻ, sớm quên hết những chuyện không vui đi, nhìn thấy Mộ Diệc Thần đứng trước cổng cậu bé liền biết rằng bố đang đợi cậu, liền hứng khởi chạy đến chỗ bố.
Mộ Diệc Thần trưng ra bộ mặt lạnh lùng, đến khi nhìn thấy nụ cười của Niên Niên, cuối cùng thì cũng được hóa tan, cười rồi bế con trai lên.
Châu Lệ Đồng nhìn cảnh tượng này thấy không mấy vui vẻ.
Lúc nãy trên đường đi cô ta đã cố trêu đùa Mộ Diệc Thần cho anh vui vẻ, nhưng anh không hề cười, chỉ gượng gạo đáp trả cô ta, bây giờ nhìn thấy Niên Niên thì lại cười vui vẻ.
Cô ta mới là người quan trọng nhất trong lòng anh, sao có thể để thằng nhóc Mộ Niên này thay thế được cơ chứ.
Bây giờ cô ta thay đổi suy nghĩ rồi, cô ta không muốn đưa nó về nuôi nấng, cô ta muốn nó biến mất hoàn toàn.
Con cái mà, thà tự mình sinh thành nuôi nấng con mình còn hơn là đi nuôi con người khác.
Trong đầu cô ta giữ một suy nghĩ độc ác, nhưng trên gương mặt lại hiện lên một nụ cười như thiên sứ, nhìn Mộ Diệc Thần và Niên Niên nói:
-Chúng ta mau vào trong thôi!
Mộ Diệc Thần gật đầu, ôm lấy Niên Niên rồi tiến vào phía trong.
Thấy họ đi vào, Tô Vũ Đồng cùng mọi người cũng đi vào theo.
Bên trong viện bảo tàng gấu Teddy là rất nhiều gấu Teddy với hình dáng, to nhỏ khác nhau, mỗi năm mỗi kỳ đều sẽ ra một màu khác, sản phẩm của mọi quốc gia trên thế giới đều có.
Trần Nghiên Nghiên thật sự rất thích, kéo theo Cung Thiếu Dương để giúp cô chụp ảnh, rồi hai người cùng chụp ảnh.
Thấy hai người họ thân mật vậy, Thôi Chân Hy lườm họ một cái, rồi cười hê hê với Tô Vũ Đồng:
-Nào Vũ Đồng, để mình chụp cho cậu.
Niên Niên đang ngồi trên lưng Mộ Diệc Thần nghe thấy Chân Hy muốn chụp ảnh cho mẹ liền kêu đòi:
-Mẹ ơi, con cũng muốn chụp, con cũng muốn!
Châu Lệ Đồng thấy vậy chen vào:
-Niên Niên ngoan để cô chụp cho cháu có được không?
Bây giờ cô phải khiến nó tin tưởng cô, để sau này trừ khử nó thì người khác sẽ không nghi ngờ cô.
Đôi mắt to xinh đẹp của Niên Niên giương lên thành hình vầng trăng, vỗ tay nói:
-Được ạ, được ạ.
Mộ Diệc Thần thấy Niên Niên đồng ý để Châu Lệ Đồng chụp cho mình, cười thả cậu bé xuống.
Niên Niên vừa chạm chân xuống đất, liền chạy đến trước mặt Tô Vũ Đồng kéo cô lại, sau đó cũng kéo tay Mộ Diệc Thần, nói với Châu Lệ Đồng:
-Cô ơi, cô chụp đi!
Bà nội từng nói, bọn họ là người một nhà, nhưng cả một tấm ảnh gia đình cũng không có.
Các bạn khác đều có ảnh chụp cùng bố mẹ.
Cậu muốn có một tấm.
Mộ Diệc Thần:
Tô Vũ Đồng:
Hai người không ngờ Niên Niên lại làm vậy.
Tuy rằng hai người trong lòng không muốn chụp cùng, nhưng vì Niên Niên nên cuối cùng cũng không rời đi.
Châu Lệ Đồng thấy ba người đứng thành một hàng trước mặt mình, nụ cười bỗng có chút gượng gạo.
Cô ta không ngờ một câu nói của mình, lại thành tự rước ấm ức về cho mình.
Nhưng mà lời cũng đã nói ra rồi, trước mặt Mộ Diệc Thần, cô ta đương nhiên không thể thu hồi, đành kìm nén tức giận, cười tươi nói:
-Tôi sắp chụp đây, mọi người chuẩn bị nào, đừng chớp mắt nhé.