Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 144: Trừ khi mẹ tha thứ cho bố



Khi ở F3 chú Thiếu Dương nói rồi, tình trạng của mẹ không tốt, cậu bé không muốn mẹ xảy ra chuyện.

Cung Thiếu Dương gật đầu, không thèm nhìn Mộ Diệc Thần lấy mộ cái, bế Tô Vũ Đồng nhanh chóng đi về phía cửa khách sạn.

Thôi Chân Hy vội tăng tốc xông ra ngoài lái xe, Trần Nghiên Nghiên kéo Niên Niên đi theo ở cửa.

Mộ Diệc Thần thấy bọn họ đều đi, trong lòng đột nhiên có thứ gì rơi xuống, nói với Châu Lệ Đồng:

-Em tự đi lên đi!

Sau đó vội vã xông ra ngoài cửa khách sạn.

Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần đã đi, sắc mặt hơi cứng lại, lập tức đuổi theo, vội hét lên:

-Lucas!

Sao anh có thể bỏ lại cô ta!

Mộ Diệc Thần không quay đầu lại khởi động xe đuổi theo xe của Thôi Chân Hy.

Thấy xe anh đi xa, Châu Lệ Đồng tức tối ném túi xuống đấy, giận dữ hét lên:

-Tô Vũ Đồng!

Cô ta bất chấp nguy hiểm mất hết sự nghiệp danh dự tạo ra màn bắt cóc, vốn tưởng mấy ngày này Mộ Diệc Thần nhất định sẽ ở cạnh cô ta không rời nửa bước, đâu có ngờ lại bị Tô Vũ Đồng phá hỏng!

Thật tức chết cô ta mà!

A!

Châu Lệ Đồng lúc này hận không thể cào xé Tô Vũ Đồng được.

Bệnh viện.

Do Cung Thiếu Dương cực kỳ phối hợp, bác sỹ Hàn Quốc đã hiểu tình trạng và bệnh án của Tô Vũ Đồng, cho nên cứu chữa rất kịp thời.

Sau khi chuyển từ phòng cấp cứu về phòng bệnh thường, hội Thôi Chân Hy luôn trông cô.

Niên Niên vẫn không để ý đến Mộ Diệc Thần, cái tay nhỏ luôn nắm lấy tay Tô Vũ Đồng, liên tục rơi nước mắt, đôi mắt to đã đỏ ửng lên.

Thấy vậy Chân Hy và Nghiên Nghiên đau lòng không nguôi, trong lòng Mộ Diệc Thần cũng rất khó chịu, nhưng anh lại không biết làm sao để an ủi cậu bé, vì từ khi anh vào bệnh viện, cậu bé đã coi anh như không khí rồi.

Trần Nghiên Nghiên đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu, lo lắng nói:

-Niên Niên, cháu từ chiều qua đã không ăn gì rồi, để chú Thiếu Dương dẫn cháu ra ngoài ăn chút đồ được không?

Đừng để Vũ Đồng còn chưa tỉnh, Niên Niên đã đói ngất rồi.

Niên Niên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ kiên quyết:

-Không, cháu phải ở cùng mẹ.

Thôi Chân Hy thấy cậu bé kiên quyết như vậy, mềm giọng nói:

-Niên Niên, cháu ăn no cơm mới có sức chăm sóc mẹ chứ, nếu cháu không ăn cơm, lát nữa mẹ cháu dậy cháu sẽ đói ngất đấy, mẹ cháy thấy cháu ngất nhất định sẽ buồn, Niên Niên là đứa trẻ ngoan nhất định không muốn mẹ buồn vì cháu đúng không?

Trải qua chuyện tối qua, trong lòng Niên Niên đã quyết định sau này sẽ không để mẹ lo lắng, nghe xong lời Thôi Chân Hy nói cậu bé lập tức gật đầu:

-Cháu ăn!

Cung Thiếu Dương thấy cậu bé gật đầu, liền đi đến kéo tay cậu, cười nói:

-Muốn ăn gì nào?



Niên Niên không có hứng, cúi đầu nói:

-Gì cũng được ạ, có thể nhanh chóng lấp đầy bụng là được.

Thấy cậu bé như vậy, Cung Thiếu Dương bất lực lắc đầu, đưa ánh mắt về phía kẻ gây chuyện Mộ Diệc Thần:

-Ra ngoài nói chuyện?

Mộ Diệc Thần gật đầu, sau đó đi đến dắt tay Niên Niên.

Niên Niên thấy anh tới, liền tránh đi giữ khoảng cách, trong mắt ngập tràn sự thù ghét.

-Haizz! Vẫn nên để chú dắt đi.

Cung Thiếu Dương thở dài, dắt Niên Niên đi.

Hai lớn một nhỏ, ba người con trai rời khỏi phòng bệnh, đến một quán ăn bên cạnh bệnh viện.

Niên Niên chọn ngồi cạnh Cung Thiếu Dương, cậu bé vẫn không nói chuyện, đợi thức ăn lên, chỉ cúi đầu ăn thức ăn.

Mộ Diệc Thần trước giờ chưa từng thấy Niên Niên nổi giận, trong rất nhiều biểu cảm của cậu bé đối với anh, chưa từng có sự tức giận.

Thấy cậu bé như vậy, anh rất bất lực, cảm thấy mình là một ông bố thất bại.

Cung Thiếu Dương tựa vào ghế, nhàn nhã nhìn Mộ Diệc Thần:

-Nói đi, tối qua rốt cuộc có chuyện gì?

Tuy anh rất tức giận việc Mộ Diệc Thần bỏ Niên Niên ở trong phòng một mình, nhưng vẫn muốn nghe anh giải thích.

Anh không phải là một người bừa bãi, nhất định có lý do.

Để anh nói rõ ràng trước mặt Niên Niên.

Mộ Diệc Thần ngước mắt lên:

-Chiều qua Đồng Đồng bị xã hội đen bắt cóc, tối qua tôi liên hệ với mấy người bạn hợp tác trên thương trường đi cứu cô ấy.

Cung Thiếu Dương nghe xong, kiềm nén sự tức giận, lập tức tiến lên:

-Cậu đi cứu Lệ Đồng không sai, nhưng cậu không thể trước khi đi, gọi điện cho Tô Vũ Đồng, giao Niên Niên cho cô ấy à? Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?

Anh rất rõ mối quan hệ của Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng, từ ngày anh cứu cô ta về trở đi, liền nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng Niên Niên là con trai ruột của anh mà!

Sao anh có thể mặc kệ thằng bé?

Mộ Diệc Thần nghe xong lời trách cứ của Cung Thiếu Dương, tâm trạng rất phức tạp, chuyển ánh mắt nhìn Niên Niên nói:

-Niên Niên, bố xin lỗi.

Khi đó anh thực sự sốt ruột, không phải cố ý bỏ lại cậu bé.

Niên Niên không để ý đến anh, trực tiếp coi anh như không khí, nhanh chóng ăn hết thức ăn trong đĩa, dùng khăn lau chiếc miệng nhỏ, nhìn Cung Thiếu Dương nói:

-Chú Thiếu Dương, Niên Niên ăn xong rồi, chú mau dẫn cháu về thăm mẹ đi.

Cậu ra ngoài lâu như vậy rồi, nói không chừng mẹ đã tỉnh lại, cậu phải mau chóng quay về.

Thấy phản ứng của Niên Niên, Cung Thiếu Dương lắc đầu với Mộ Diệc Thần, sau đó nhìn Niên Niên nói:



-Được, chú dẫn cháu đi. Nhưng cháu phải đợi chú cùng ăn xong đã.

Niên Niên gật đầu:

-Vâng ạ.

Cung Thiếu Dương ăn xong bữa cơm, Niên Niên không nhìn Mộ Diệc Thần lấy một cái, hoàn toàn đóng chặt thế giới của cậu lại để anh bên ngoài.

Bị Niên Niên đối xử như vậy, tâm trạng của Mộ Diệc Thần có chút hụt hẫng.

Quay về phòng bệnh, Cung Thiếu Dương vì muốn Niên Niên nói chuyện với Mộ Diệc Thần, nên tìm cái cớ gọi Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy đi.

Để Niên Niên và Mộ Diệc Thần ở lại bên cạnh Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng vẫn nhắm mắt, Niên Niên nhìn cô, Mộ Diệc Thần thì đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con họ.

Ba người bọn họ chưa từng yên tĩnh ở cạnh nhau như vậy.

Trầm lặng hồi lâu, Mộ Diệc Thần mở miệng nói:

-Niên Niên, con thực sự định không để ý đến bố nữa sao?

Anh biết lần này là anh sai rồi.

Niên Niên cúi đầu mặt không biểu cảm, giống như không nghe thấy lời anh nói vậy.

-Niên Niên!

Mộ Diệc Thần không chịu nổi sự lạnh nhạt của cậu bé, đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống tay đặt lên vai cậu, để cậu nhìn thẳng vào anh.

Cậu bé không để ý đến anh, trong lòng anh thực sự rất khó chịu.

Bọn họ dù sao cũng là bố con, lẽ nào sau này đều phải ở cùng nhau như vậy sao?

Ánh mắt Niên Niên đầy xa cách, lạnh lùng ngước mắt lên:

-Là bố không cần con và mẹ trước!

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cậu bé, lồng ngực lập tức bị nghẹn ứ muốn chết, mở miệng, một hồi lâu mới nói thành lời:

-Niên Niên, bố bảo đảm với con sau này sẽ không vậy nữa.

Nếu anh biết sẽ xảy ra những chuyện này, nhất định sẽ không bỏ lại Niên Niên, nhất định sẽ không dùng lời lạnh lùng nói với Tô Vũ Đồng.

Anh hiện giờ thực sự hối hận.

Niên Niên nghe thấy lời đảm bảo của anh, biểu cảm vẫn lạnh nhạt, ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc:

-Trừ khi mẹ có thể tha thứ cho bố!

Tối qua mẹ không màng bản thân để cứu cậu, bây giờ cậu và mẹ là một.

Chỉ cần bố có thể làm mẹ tha thứ cho bố, cậu sẽ tha thứ cho bố.

Nếu mẹ không tha thứ cho bố, vậy thì cậu quyết định không cần bố nữa.

Lời Niên Niên nói làm Mộ Diệc Thần rất ngạc nhiên, anh chưa từng cẩn thận để ý đến con trai mình.

Suy nghĩ của cậu bé người thường không thể sánh bằng.

Không hổ là còn trai Mộ Diệc Thần, được di truyền mọi thứ từ anh, ngay cả phong cách làm việc quả thực cũng giống anh như đúc.

Mộ Diệc Thần có một cảm giác như đang đối phó với chính mình.