Cô ta tự lừa người dối mình thuyết phục bản thân, Mộ Diệc Thần chỉ là chịu áp lực của bà Mộ, cho nên mới đối xử tốt với Tô Vũ Đồng, người anh thực sự để ý là mình, nếu không cũng sẽ không bảo Tiểu Dương liên lạc với tổ phim để giúp đỡ, đưa đón cô ta.
Điều này mới phù hợp với mối quan hệ của cô ta với Mộ Diệu Thần, nghĩ vậy trong lòng thấy dễ chịu hơn chút.
Điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cô ta thấu hiểu lòng người nói vào điện thoại:
-Lucas anh có chuyện thì đi làm di, nhưng anh phải cổ vũ em một chút mới được đó.
Mộ Diệc Thần cười nhẹ lên tiếng:
-Em là ngôi sao sáng nhất, em giỏi như vậy, nhất định có thể được.
Nghe thấy tiếng cười của anh, trong lòng Châu Lệ Đồng thoải mái hơn rất nhiều, đáp:
-Vâng!
Sau đó nói:
-Vậy nếu em thành công, anh nhất định phải quay về giúp em làm tiệc chúc mừng nhé.
Đây mới là mục đích cổ vũ thực sự mà cô ta cần!
Mộ Diệc Thần không nghĩ nhiều, đáp một chữ:
-Được.
Sau đó nói:
-Về đến nhà nhớ gọi điện cho anh, nếu không anh sẽ lo lắng đấy.
-Vâng, bye bye.
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời quan tâm của anh, trong mắt lóe lên tia kiên định.
Mộ Diệc Thần giàu có đẹp trai lại tài giỏi, đối xử với cô ta cũng tốt, người đàn ông tốt như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không nhường cho Tô Vũ Đồng.
Cho nên lần này, cô ta quyết định phải thành công, chỉ cần cô ta thành công, anh sẽ trở về chúc mừng cô ta.
Đến lúc đó cô ta sẽ chính thức dâng mình cho anh.
Anh luôn nâng niu mình trong lòng bàn tay, chỉ cần cô ta chính thức trở thành người phụ nữ của anh, vậy thì anh chắc chắn sẽ không nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái!
Nghĩ vậy, cô ta mỉm cười, vội vãn quay lại khách sạn thu dọn hành lý.
Bệnh viện.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần không chút ngại ngùng nói chuyện với Châu Lệ Đồng trước mặt mình, trong lòng thấy phức tạp.
Khóe miệng nhếch lên, cô tự cười nhạo mình.
Thì ra màn tốt đẹp vừa rồi, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cũng may, cũng may lòng mình đã chết trước đó rồi, không còn ôm hy vọng gì với anh nữa.
Có câu nói rất hay, không có hy vọng sẽ không có thấy vọng.
Mộ Diệc Thần cúp điện thoại, vừa quay đầu thì thấy Tô Vũ Đồng đang cười, nụ cười đó rõ ràng rất xinh đẹp rạng rỡ, nhưng không biết tại sao trong lòng anh bỗng nhiên có chút nhói đau, bất giác liền mở miệng giải thích:
-Đồng Đồng muốn đi thử vai, bảo tôi cô ấy...
Lời này của anh chưa nói xong, nụ cười của Tô Vũ Đồng càng thêm sâu, ngắt lời anh, bình thản nói:
-Đó là cuộc sống riêng của sếp Mộ, không cần nói với tôi, trên hợp đồng quy định đôi bên không can dự vào cuộc sống riêng của nhau, sếp Mộ yên tâm tôi không quên đâu.
Nói xong, tỏ thái độ như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, cũng không muốn tiếp tục ăn cơm nữa, thản nhiên đi ngủ, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào túi nước truyền.
Mộ Diệc Thần nhìn dáng vẻ của cô, bỗng nhiên có chút bực bội.
Trừ mẹ ra, anh chưa từng đi giải thích bất cứ điều gì với người phụ nữ nào khác!
Vậy mà cô lại không muốn nghe.
Đáng chết!
Tại sao mình lại hạ thấp như vậy, muốn đi giải thích thứ quỷ quái gì với cô chứ!
Hai người không nói, một người nằm đó, một người đứng đó.
Truyền nước xong, bác sĩ cho phép Tô Vũ Đồng xuất viện, Mộ Diệc Thần lái xe, đưa cô quay về khách sạn, dẫn cô đến phòng 2806 thì anh đi.
Buổi tối để chúc mừng Tô Vũ Đồng xuất viện, Thôi Chân Hy đặc biệt mời mọi người đi ăn, tất nhiên trừ Mộ Diệc Thần ra, cô không hề mời anh.
Để làm Tô Vũ Đồng vui vẻ, chứng minh cho cô thấy trên đời này rất nhiều cây cao bóng cả, rất nhiều đàn ông tốt, cô đặc biệt mời mấy người bạn là con trai đến chơi cùng.
Trùng hợp là, Mộ Diệc Thần lại đến nhà hàng bọn họ tụ tập để ăn cơm.
Chân Tiểu Phương gãy rồi, Châu Lệ Đồng đi rồi, bây giờ bên cạnh Mộ Diệc Thần chỉ có Tiểu Viên.
So với chiếc bàn nhộn nhịp đối diện, anh trở nên cực kỳ cô đơn lạnh lẽo.
Thấy Tô Vũ Đồng ngồi giữa một đám đàn ông, cười tươi rạng rỡ, tâm trạng Mộ Diệc Thần không tốt chút nào, ăn linh tinh mấy miếng, rồi bỏ đi.
Buổi tối, Thôi Chân Hy để cho Niên Niên và Tô Vũ Đồng bớt sợ, nên dẫn bọn họ cùng đi đến KTV tha hồ vui chơi.
Ánh đèn rực rỡ nhấp nháy, những cốc bia cạn nhau, bỏng ngô được tung lên, âm nhạc sôi động xuyên qua tai.
Trong tay Thôi Chân Hy cầm mic, vừa hát vừa làm những động tác thái quá, thân hình tuyệt đẹp rất giống Jun Ji Hyun, nhưng biểu cảm gương mặt phong phú như Uyển Quỳnh Đan.
Chọc mọi người cười lên không ngớt, mấy người bạn con trai của cô ấy, ai nấy đều giơ ngón tay cái về phía cô, khen cô giỏi.
Chân Hy rất vui, cầm mic dõng dạc giới thiệu mấy người bạn của mình cho Tô Vũ Đồng, hy vọng cô có thể nhìn được một người.
Nhưng người đàn ông này không tệ, ai nấy đều rất điển trai, lịch sự, giới thiệu đến ai thì người đó đứng lên, khom lưng chào hỏi mọi người, trên mặt còn mang theo nụ cười ngại ngùng.
Niên Niên nghe không hiểu bọn họ nói gì, tự chơi một mình.
Cậu bé lần đầu tiên đến chỗ như này, rất tò mò, nhìn chỗ này một lúc, chơi chỗ kia một lúc.
Vui vẻ luôn khiến người ta quên mất thời gian, mọi người chơi đến rất muộn.
Mộ Diệc Thần một mình trong khách sạn đợi rất lâu rất lâu, không thấy Niên Niên, cũng không thấy Tô Vũ Đồng, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nghĩ đến nhiều đàn ông vây quanh Tô Vũ Đồng như vậy anh liền thấy bực bội khôn nguôi.
Cầm điện thoại lên vừa định gọi điện cho Tô Vũ Đồng, lúc này mới nhớ ra điện thoại cô rơi mất rồi, buột ra một câu chửi thề, vậy là chuyển sang gọi cho Cung Thiếu Dương.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến âm thanh ồn ào, trong đó có một tiếng cười, khiến ánh mắt anh lập tức lạnh xuống, trầm giọng nói với Cung Thiếu Dương:
-Bảo Tô Vũ Đồng nhận điện thoại!
Nếu anh vừa rồi không nghe lầm, người cười vừa nãy chắc là Tô Vũ Đồng.
Đối diện với nhiều người đàn ông lạ như vậy, cô lại cười vui vẻ thế.
Mộ Diệc Thần có một cảm giác bị người ta hung hăng vứt bỏ.
Anh không vui, rất không vui!
Sự giận dữ cực độ bao trùm lấy anh, sắp đè anh đến chết rồi.
Cung Thiếu Dương bĩu môi, đưa điện thoại vào tay Tô Vũ Đồng, nói:
-Có người tìm cô.
Tô Vũ Đồng có chút ngạc nhiên, ai lại muộn như vậy gọi điện cho Cung Thiếu Dương tìm cô chứ, trong sự tò mò đưa điện thoại lên tai:
-A lô?
Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng cô, tức giận không kiềm được chất vấn:
-Tô Vũ Đồng sao cô có thể dẫn Niên Niên đến chỗ như vậy, còn không mau cút về đây cho tôi!
Nếu anh có khả năng dịch chuyển tức thời, lúc này đã bóp cổ cô rồi.
Tô Vũ Đồng:
Cạn lời hết sức.
Bọn họ ra ngoài chơi, lại chọc gì anh chứ?
Lúc anh ra ngoài chơi, cũng vứt bỏ bọn họ lại.
Thật là vô lý.
Mộ Diệc Thần đợi hồi lâu, Tô Vũ Đồng cũng không đáp lại, cảm thấy bức bối trong người, một luồng hơi nghẹn lại trong phổi không lên cũng không xuống, thật sự khiến mặt anh xanh lét lại.
Anh giận dữ hét lên trong điện thoại:
-Tôi cho cô 10 phút, nếu không cút về đâu, hậu quả tự chịu!
Người phụ nữ đáng chết này!
Tô Vũ Đồng:
Không thèm để ý đến anh, trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó đưa điện thoại cho Cung Thiếu Dương, nói:
-Nếu anh là anh rể tôi, thì tắt điện thoại ngay cho tôi!
Cô và Nghiên Nghiên là chị em tốt, Nghiên Nghiên lớn hơn cô một chút, tất nhiên cô là em rồi.
Mộ Diệc Thần thật là mắc cười, anh dựa vào đâu mà đòi quản cô!
Con trai là của cô, cô muốn dẫn cậu bé đi chơi như nào, thì chơi thế đó.
Lúc anh ra ngoài cùng người phụ nữ khác, sao không nhớ tới cô và Niên Niên?