Người đi làm thì đi làm thật chăm chỉ, người đi học thì ngoan ngoãn đi học.
Đến khi ăn xong bữa sáng, Tô Vũ Đồng cũng không thấy Mộ Diệc Thần, cô cũng không rõ tối qua anh rốt cuộc có về không, cũng không muốn hỏi quản gia Ngô, nhìn Niên Niên nói:
-Con đến trường phải nghe lời thầy giáo, hòa thuận với các bạn.
Niên Niên ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ:
-Mẹ yên tâm đi.
Cậu bé đã đi đến đảo Jeju, cũng đã thăm quan viện bảo tàng gấu Teddy, có chủ đề nói chuyện chung với các bạn, bọn họ sẽ không gạt mình ra nữa.
Nghe thấy lời đáp của cậu bé, Tô Vũ Đồng cười dịu dàng, sau đó kéo tay Niên Niên, đứng dậy nói với bà Mộ:
-Mẹ, con đi làm đây.
Niên Niên cũng cười típ mắt nói:
-Bà nội con đi học đây.
Bà Mộ nhìn cháu trai và con dâu tạm biệt mình, hiền hòa nói:
-Ừ, đi đường cẩn thận, đi đi.
Tô Vũ Đồng dắt Niên Niên ra ngoài, đưa cậu bé lên xe quản gia Ngô, sau đó đi làm.
Cô sẽ không để chú Ngô đưa đi, chiếc Ferrari trong gara cô cũng không biết lái, cho nên cô gọi taxi đến công ty.
Ngải Mễ nhìn thấy Tô Vũ Đồng đi làm, cực kỳ vui mừng, đem chuyện Tô Thành Kiệt tuần này đến tìm cô 3 lần kể chi tiết cho cô nghe một lượt.
Nghe thấy Ngải Mễ nói sắc mặt Tô Thành Kiệt khó coi nhường nào, giọng điệu sốt sắng ra sao, cảm xúc kích động bao nhiêu, Tô Vũ Đồng bật cười, nói với Ngải Mễ:
-Nếu ông ấy lại đến, cô tiếp tục đẩy lùi lại nhé.
Cô muốn mài mòn Tô Thành Kiệt, rút cạn sự kiên nhẫn của ông.
Tô Vũ Đồng là vợ sếp, lời cô nói Ngải Mễ tất nhiên phải làm cho tốt, cười đáp:
-Yên tâm, cái này tôi làm được.
Trước đây sếp Mộ luôn để cô đối phó với Tô Vũ Nồng, nên kinh nghiệm của cô rất phong phú.
Giao cho Ngải Mễ xong, Tô Vũ Đồng nhận công việc của mình từ tay Ngải Mễ.
Liên tiếp mấy này Tô Vũ Đồng không thấy Mộ Diệc Thần đâu, cho nên công việc đều dùng điện thoại và tin nhắn để liên lạc với anh, cuộc sống công việc dường như đều trở lại như cũ, bình yên không chút gợn sóng.
Hôm nay sau khi tan làm, Tô Vũ Đồng như thường ngày rời khỏi tòa nhà Hoa Thịnh, đang chuẩn bị gọi xe, thì một chiếc xe Bugatti Veyron dừng ngay trước mặt cô.
Cửa xe vừa mở, cô thấy Cố Triều Tịch cả người mặc một bộ vest màu xanh nhạt bước xuống.
Cô Triều Tịch cười mê hoặc với cô, nói:
-Chiều nay tôi vừa về nước, mời cô cùng ăn cơm, thế nào?
Trước giờ anh chưa từng thấy người phụ nữ nào như cô, cô cả nửa tháng cũng không chủ động liên lạc với anh.
Chân mày khóe mắt Tô Vũ Đồng hiện lên ý cười nhẹ, rất khách sáo nói:
-Xin lỗi sếp Cố, hôm nay tôi còn có việc, đổi ngày khác đi.
Người đàn ông quá đẹp đều rất nguy hiểm, một Mộ Diệc Thần đã đủ để cô chịu rồi, cô không muốn chọc thêm và Cố Triều Tịch.
Cô ngoài biết tên của anh và biết anh là người có tiền ra, cô không biết chút gì khác, cho nên vẫn giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng từ chối mình, cũng không tức giận, cười rất rạng rỡ, đôi mắt đào hoa vô cùng sáng rõ:
-Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cô, tôi nghĩ cô sẽ có hứng thú.
Thấy cô không tin, Cố Triều Tịch quay người lấy từ trong xe ra một tập tài liệu, vẫy về phía cô:
-Cô xem, tôi không lừa cô.
Tô Vũ Đồng nhìn kỹ, là chuyện liên quan đến Tô Thị, sắc mặt cô hơi thay đổi, nói:
-Sếp Cố không phải muốn mời tôi ăn cơm sao? Đi thôi.
Ở đây không phải là chỗ nói chuyện.
Cố Triều Tịch cười cuốn hút, quay người mở cửa bên ghế phụ lái cho cô, nói:
-Mời.
Tô Vũ Đồng cũng không ngại ngần, cúi đầu ngồi vào xe.
Cố Triều Tịch đóng cửa, đi qua đầu xe, đến thẳng vị trí người lái.
Chiếc xe nhanh chóng chạy khỏi tòa nhà Hoa Thành, đi đến một nhà hàng Tây.
Sau khi chọn món, Cố Triều Tịch chỉ động đưa xấp tài liệu kia cho Tô Vũ Đồng:
-Từ một tháng trước bắt đầu, có người điều khiển giá cổ phiếu của Tô Thị và thu mua cổ phiếu Tô Thị, nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi thì cứ nói.
Tô Thị có 25% cổ phần của bố cô.
Nếu Tô Thị sụp đổ, cô cũng bị tổn thất.
Tô Vũ Đồng xem tỉ mỉ từng trang một, sắc mặt dần dần bắt đầu thay đổi, sau khi xem xong, cô nói với Cố Triều Tịch:
-Cảm ơn sếp Cố nói với tôi những điều này, tạm thời tôi vẫn chưa cần giúp đỡ.
Mộ Diệc Thần đã đồng ý với cô, sẽ giúp cô lấy lại Tô Thị, cô không thể tìm hai nhà cổ đông, cho nên từ chối Cố Triều Tịch là lựa chọn hợp lý nhất.
Cố Triều Tịch không ngờ cô lại từ chối, có chút bất ngờ:
-Chúng ta là bạn, tôi giúp cô chỉ là không muốn nhìn thấy cô chịu tổn thất, không có ý gì khác.
Nếu nhất định phải nói có ý đồ, vậy cũng là hy vọng cô nảy sinh chút thiện cảm với mình.
Thời gian trước cô luôn không liên lạc với anh, anh chỉ có thể chủ động liên lạc với cô, nhưng lại cứ không gọi điện cho cô được, gửi wechat cũng không trả lời, nếu không phải vội vàng ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, anh sớm đã đến tìm cô rồi.
Ấn tượng của Tô Vũ Đồng đối với Cố Triều Tịch không tệ, nghe anh nói lời này, cảm kích nói:
-Cảm ơn sếp cố, nếu sau này có cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ tìm anh.
Trước mắt cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, Cố Triều Tịch cũng biết, Mộ Diệc Thần thân là nhân vật đứng đầu Giang Thành sao lại không biết được!
Đợi lát nữa cô sẽ về hỏi anh.
Cố Triều Tịch nghe thấy cô nói sẽ tìm anh, lúc này mới lại cười, nghiêm túc nhìn cô một cái, nâng ly rượu vang cạn ly với cô một cái.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu thiếu nữ xếp hàng muốn tìm anh giúp đỡ, còn cô lại không giống họ, anh đã đích thân đến tìm cô rồi, vậy mà cô còn từ chối anh.
Thật là hiếm có.
Khó trách Mộ Diệc Thần đối xử đặc biệt với cô.
Trên người cô quả thực có thứ không giống với những người phụ nữ khác.
Ăn cơm xong, Cố Triều Tịch muốn đưa Tô Vũ Đồng về nhà, nhưng Tô Vũ Đồng lại từ chối.
Nguyên nhân vẫn như lần trước, cô không muốn để Cố Triều Tịch biết cô ở nhà họ Mộ, không muốn anh biết quan hệ của cô với Mộ Diệc Thần.
Điều khoản trên hợp đồng, cô nhất định phải tuân theo.
Cố Triều Tịch không muốn ép buộc cô, cho nên rất lịch thiệp giúp cô gọi taxi, thấy cô lên xe, lúc này mới tự mình lái xe rời đi.
Tô Vũ Đồng về đến nhà họ Mộ không thấy Mộ Diệc Thần, hỏi quản gia Ngô, quản gia Ngô cũng nói mấy ngày rồi không thấy cậu chủ, cô liền gọi điện cho anh.
Mộ Diệc Thần mấy ngày nay tâm trạng không tốt, nghe thấy điện thoại reo, nhìn một cái, thấy là Tô Vũ Đồng gọi, anh lập tức ấn im lặng.
Tô Vũ Đồng gọi liên tục 3 cuộc Mộ Diệc Thần đều không nghe, cô nhìn quản gia Ngô nói:
-Chú Ngô, tôi muốn lái chiếc xe chú dùng chở Niên Niên ra ngoài một chuyến.
Cô nghĩ Mộ Diệc Thần không về biệt thự, nhất định là khuôn viên Đế Cảnh, chỗ đó cách đây một đoạn, mấu chốt là cửa ở đó canh phòng nghiêm ngặt, chiếc xe đó là của bà Mộ, chắc chắn người ở khuôn viên Đế Cảnh nhận ra, cho nên cô không cần lo lắng là không vào được.
Hôm nay cô buộc phải gặp được Mộ Diệc Thần, tìm hiểu rõ ràng sự việc.
Chú Ngô nghe vậy, không dám để lỡ một giây, lấy chìa khóa xe ra, kính cẩn đưa cho Tô Vũ Đồng:
-Cô chủ.
-Cảm ơn chú Ngô.
Tô Vũ Đồng nhận lấy chìa khóa xe, rời khỏi biệt thự cũ nhà họ Mộ, đi đến khuôn viên Đế Cảnh.