Thấy cô khóc như một đứa trẻ, Mộ Diệc Thần có chút đau lòng, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Tô Vũ Đồng dựa vào lòng anh, vô cùng chân thành nói:
-Cảm ơn anh!
Nếu không có anh, tất cả đều không thể nhanh như vậy.
Nghe thấy cô nói cảm ơn, Mộ Diệc Thần nhếch môi, cười xấu xa:
-Tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, cô chỉ cảm ơn tôi thế này thôi à?
Tô Vũ Đồng lau nước mắt, ngước mắt nhìn anh:
-Vậy anh nói muốn tôi cảm ơn thế nào? Điều gì tôi cũng đồng....
-Ư!
Mộ Diệc Thần nhếch môi không đợi Tô Vũ Đồng nói hết, cúi đầu hôn cô.
Cơ thể Tô Vũ Đồng cứng đơ lại, không kịp đề phòng rơi vào sự dịu dàng của anh, ôm lại anh, ngốc nghếch đáp lại.
Thấy cô cuối cùng cũng chấp nhận nụ hôn của anh, trong lòng Mộ Diệc Thần giống như nở hàng nghìn bông hoa đào vậy, đem tất cả tình cảm mãnh liệt của mình trao cho Tô Vũ Đồng.
Hôn xong, Mộ Diệc Thần nắm lấy tay Tô Vũ Đồng, dẫn cô rời khỏi nhà họ Tô.
Ngồi trên xe, Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần:
-Khi nào chúng ta sắp xếp đại hội cổ đông Tô Thị?
Chỉ cần cô thành người thừa kế, vậy thì ông nội có thể đường đường chính chính do cô phụng dưỡng chăm sóc.
Cô không muốn ông nội bị người ta tùy ý là tổn thương.
Mộ Diệc Thần cười đáp:
-Không cần gấp gáp, đợi người tôi sai đi lấy đủ cổ phần rồi, chúng ta sẽ triệu tập đại hội cổ đông.
Anh sẽ chắc chắn đưa cô lên cái ghế tổng giám đốc Tô Thị.
Cho cô hết những thứ cô muốn.
Tô Vũ Đồng hiện tại vô cùng tin tưởng Mộ Diệc Thần, gật đầu với anh.
Khi hai người chuẩn bị về chung cư Lạp Đề, Mộ Diệc Thần nhận được điện thoại của Ngải Mễ, nói tổng giám đốc Tiết của công ty Ivy ngày mai muốn mời anh đánh golf, bàn chuyện phát triển nguồn năng lượng mới.
Mộ Diệc Thần rất có hứng thú với nguồn năng lượng mới, vậy nên bảo Ngải Mễ sắp xếp.
Sau khi cúp máy, anh nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Ngày mai đi cùng tôi.
Tô Vũ Đồng lắc đầu:
-Tôi không biết đánh golf.
Thấy cô từ chối trực tiếp như vậy, Mộ Diệc Thần cười:
Là tên chết tiệt nào nói anh lạnh lùng, đây chẳng phải rất biết cách trêu đùa sao!
Mộ Diệc Thần thấy cô ngại ngùng, tâm trạng rất vui, nói:
-Tôi dẫn cô đi thay thuốc.
Tô Vũ Đồng cũng muốn nhanh khỏi, nói với anh:
-Được!
Đến chỗ Cung Thiếu Dương thay thuốc xong, Mộ Diệc Thần dẫn Tô Vũ Đồng ra ngoài ăn cơm, rồi mới về chung cư Lạp Đề.
Sáng hôm sau, Mộ Diệc Thần dẫn Tô Vũ Đồng đến sân golf, không ngờ bọn họ gặp Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch hẹn người đến đánh golf, nhìn thấy Tô Vũ Đồng vô cùng bất ngờ, rất nhiệt tình đi về phía cô, nói:
-Vũ Đồng, cô đến chơi golf à? Có muốn cùng chơi không?
Tô Vũ Đồng cười lịch sự đáp lại, khéo léo từ chối:
-Sếp Cố, các anh đi chơi đi, tôi không biết chơi.
Lần trước cùng anh đến nhà hàng Tây như cung điện ăn cơm, bị Mộ Diệc Thần bắt gặp, giữa bọn họ hình như rất không vui vẻ, cô không muốn tạo ra mâu thuẫn.
Cố Triều Tịch bị từ chối, không hề nản long, vô cùng tự tin nói:
-Có liên quan gì chứ, tôi có thể dạy cô mà.
Mộ Diệc Thần từ lúc Cố Triều Tịch chủ động bắt chuyện với Tô Vũ Đồng, luôn trầm mặt xuống, nghe thấy anh còn muốn dạy cô đánh golf, lập tức mở miệng nói:
-Kỹ thuật của sếp Cố rất tốt sao? Chi bằng chúng ta cọ sát chút thế nào?
Muốn dạy người phụ nữ của anh đánh golf, vậy phải hỏi xem cây gậy đánh bóng trong tay anh có đồng ý không đã.
Cố Triều Tịch cười mê hoặc, không chút sợ sệt:
-Được thôi, nếu sếp Mộ đã có nhã hứng như vậy, tôi tất nhiên sẽ chơi cùng!
Bọn họ ngầm so tài với nhau mấy lần rồi, thằng thua ngang nhau, công khai thì là lần đầu, tất nhiên anh rất có hứng thú.
Mộ Diệc Thần thấy anh đồng ý thoải mái như vậy, nhìn sang tổng giám đốc Tiết của Ivy:
-Sếp Tiết, không ngại thêm một người chơi chứ?
Dù sao là tổng giám đốc Tiết hẹn anh, tất nhiên anh phải để ý đến cảm nhận của người ta, đây gọi là phép lịch sự!
Bọn họ đều là những người tài xuất chúng trẻ tuổi của Giang Thành, tổng giám đốc Tiết vừa nghe thấy bọn họ muốn so tài, tất nhiên ông rất có hứng thú.
Ông cũng rất muốn xem xem, bọn họ ai lợi hại hơn, vậy nên nói:
-Được thôi, nhiều người, náo nhiệt mà.
Thống nhất xong, Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch để tổng giám đốc Tiết làm trọng tài, Tô Vũ Đồng và những người khác thì thành khán giả.
Tổng giám đốc Tiết cười típ mắt nói với Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch:
-Đấu gậy 10m thế nào, hai vị có ý kiến gì không?
Đấu gậy, dùng số gậy đánh xong một lượt ít nhất, ai dùng số gậy ít nhất, thì người đó thắng.
Mộ Diệc Thần và Có Triều Tịch cùng nói:
-Không có.
Tổng giám đốc Tiết thấy bọn họ đồng ý, nói tiếp:
-Để cho công bằng, hai vị oẳn tù xì đi, ai thua thì đánh trước.
Tô Vũ Đồng chỉ nghe qua là ai thắng thì đánh trước, cái này rất mới lạ, vậy nên tuy cô không hiểu, cũng thấy thú vị, chăm chú xem.
Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch nghe thấy lời trọng tài, bắt đầu oẳn tù xì.
Kết quả là Cố Triều Tịch thua, anh cười nhìn Tô Vũ Đồng một cái, nhã nhặn đi lấy gậy đánh bóng, vung ra.
Ba gậy, anh đánh bóng vào trong lỗ hoàn hảo, được tràng pháo tay của trọng tài và các nhân viên đi theo.
Tô Vũ Đồng tuy không hiểu về golf, nhưng thấy anh đánh bóng đẹp lại nho nhã như vậy, vẫn lịch sự vỗ tay.
Sự lịch sự này của cô, làm sắc mặt Mộ Diệc Thần lập tức trở nên không tốt, trong mắt hiện lên một lớp thù ghét với Cố Triều Tịch.
Thấy ánh mắt không có thiện cảm của anh, Cố Triều Tịch cười gian xảo, giơ gậy về phía anh, dáng vẻ mông đợi.
Dưới sự chú ý của mọi người, Mộ Diệc Thần lên sân, đôi mắt nâu mang theo sự tự tin vô cùng, động tác nhã nhặn lại được anh vung lên khí chất ngang ngược của đế vương.
Hai gậy!
Quả bóng lăn vào thần kỳ.
Tổng giám đốc Tiết dường như không dám tin vào mắt mình, vừa rồi Cố Triều Tịch đánh đã rất giỏi rồi, không ngờ Mộ Diệc Thần càng giỏi hơn.
Cự ky 10m này, anh lại có thể đánh vào chỉ với hai gậy, cái này cần sự tình toán chuẩn xác tỉ mỉ đến nhường nào.
Gương mặt quyến rũ của Cố Triều Tịch cũng xuất hiện sự ngạc nhiên, nhưng anh không hề thể hiện ra dáng vẻ ghen ghét, cười nói với Mộ Diệc Thần:
-Sếp Mộ quả nhiên lợi hại.
Mộ Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, bình thản nói:
-Sếp cô cũng không tệ.
Nói rồi, đưa ánh mắt sang Tô Vũ Đồng.
Rất rõ ràng, sự tán thưởng của người khác, anh không cần, anh chỉ cần sự khẳng định của Tô Vũ Đồng.
Anh muốn cho cô biết, anh mới là giỏi nhất!
Tô Vũ Đồng thấy anh nhìn mình, nở nụ cười xinh đẹp, tuy cô vẫn không hiểu gì, nhưng nghe thấy tiếng thán phục của bọn họ vừa rồi, cô liền biết Mộ Diệc Thần đã thắng Cố Triều Tịch.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng cười đẹp như vậy, nam tính bước đôi chân dài về phía cô, nói:
-Cô vỗ tay cho anh ta, không vỗ cho tôi à?
Tô Vũ Đồng không ngờ anh lại vẫn nhỏ mọn giống như trước kia, che miệng nói:
-Sao anh không nói tôi cười với anh rồi, không cười với anh ấy?
Nghe thấy lời này của cô, Mộ Diệc Thần giơ tay gõ lên đầu cô một cái, giọng điệu ngang ngược: