Tô Vũ Đồng bị bồn tắm kích thích cả người run rẩy, mở miệng cầu xin Mộ Diệc Thần tha cho, giọng nói mềm dẻo khiến bản thân cô cũng sợ hãi.
Cô không biết thì ra cười cũng có thể đáng sợ như vậy.
-Trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi tha cho cô!
Trên mặt Mộ Diệc Thần mang theo nụ cười chết người, cả người giống như một cây thuốc phiện vậy.
Anh chỉ cần trong lòng cô nghĩ tới anh, những người đàn ông khác đều không được phép tồn tại!
Anh muốn cô nhớ lấy, phải nhớ mãi!
Tô Vũ Đồng thực sự không chịu nổi, cơ thể giống như bị hàng nghìn con kiến bò lên vậy, cái cảm giác ngửa ngáy đến tận xương tủy thực sự khó chịu hơn tất cả cực hình.
Cô không chịu đựng nổi, thực sự không thể chịu đựng nổi, khóc lóc kêu lên:
-Anh tốt!
Nghe thấy lời này của cô, Mộ Diệc Thần phút chốc mở cờ trong bụng, đưa tay tắt chế độ massage, đưa mặt ghé đến sát mặt cô:
-Vũ Đồng, tôi không theo dõi em, tôi cho người báo cáo hoạt động mọi lúc của em cho tôi, là vì tôi quan tâm đến em, tôi muốn bảo vệ em, tôi không muốn xảy ra chuyện của bọn buôn người như lần trước.
Nói đến đây, anh kéo tay cô, ấn nói lên ngực mình, ánh mắt nhìn sâu vào cô:
-Đừng bực tức nữa, chỗ này của tôi sẽ đau.
Mộ Diệc Thần luôn là đế vương ngông nghênh tự đắc, trước giờ anh chẳng quan tâm giải thích chuyện gì, nhưng tối nay anh lại phá lệ.
Lời này của anh, khiến trong lòng Tô Vũ Đồng rung động, sống mũi cay cay, không kiền lòng được đưa tay ôm lấy eo anh.
Mộ Diệc Thần cười, cúi đầu dịu dàng hôn lên giọt nước mắt trên gương mặt cô.
Nước văng tứ phía, cả căn phòng ấm áp.
Ngày hôm sau.
Mộ Diệc Thần chu đáo cho người mang mấy bộ đồ đến, để Tô Vũ Đồng chọn, còn lại thì để vào tủ quần áo.
Tô Vũ Đồng sửa soạn xong cho mình, mỉm cười đi đến bên cạnh Mộ Diệc Thần, giúp anh thắt cà vạt.
Thấy nụ cười xinh tươi tựa làn gió, đôi môi óng ánh như mật của cô, trong mắt Mộ Diệc Thần cháy lên đốm lửa, kéo cô vào lòng, mạnh mẽ giữ lấy vòng eo thon gọn của cô, giọng nói trầm lắng đầy mê hoặc:
-Nếu không phải hôm nay đi đón ông nội, bây giờ thực sự muốn nuốt trọn cả cơ thể em.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh sắc mặt bỗng chốc đỏ ửng như trái cà chua, trừng mắt mắng anh:
-Biết còn không buông ra!
Rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, tối qua vẫn chưa đủ à, sáng nay sao lại tràn đầy hưng phấn thế?
Trong con mắt của Mộ Diệc Thần chứa đựng ý cưới, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, dắt tay cô:
-Đi thôi, đừng để ông nội đợi sốt ruột.
Tô Vũ Đồng gật đầu cười xinh xắn đáp lại anh.
Xuống tầng, Tô Vũ Đồng mới phát hiện, ngoài chiếc Maybach của Mộ Diệc Thần và một chiếc xe của vệ sĩ ra, còn có một chiếc xe bảo mẫu*.
(*Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.)
Mộ Diệc Thần thấy cô nhìn xe bảo mẫu, cười nói:
-Chân ông nội không tiện, ngồi xe con cũng sẽ không thoải mái.
Chiếc xe bảo mẫu này là loại xe công ty Đại Kỳ chuyên dùng để chuẩn bị cho các ngôi sao, thoải mái dễ chịu, thích hợp nhất với ông nội.
Thấy anh lại có thể suy nghĩ chu toàn đến vậy, ánh mắt Tô Vũ Đồng vô cùng cảm động.
Mộ Diệc Thần cười nhẹ, dắt tay cô:
-Được rồi, lên xe đi.
Nói rồi, dẫn cô lên Maybach.
Chỉ cần có thể khiến cô vui vẻ, chuyện gì anh cũng đồng ý làm.
Chiếc xe chạy thẳng đến viện điều dưỡng Nam Sơn, lần trước Mộ Diệc Thần đến viện trưởng để lỡ mất, lần này sau khi biết trước, lập tức dẫn toàn thể nhân viên ta cổng lớn đón tiếp.
Thấy Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng xuống xe, viện trưởng lập tức nhiệt tình qua đón, kính cẩn gọi:
-Tổng giám đốc Mộ.
Mộ Diệc Thần không muốn lãng phí thời gian ở chỗ phô trương vô vị này, lạnh nhạt nói với ông ta một câu:
-Mang người của ông đi làm chuyện phải làm đi.
Bọn họ đến đón ông nội, không phải đến kiểm duyệt nhân viên của viện điều dưỡng.
Viện trưởng nghe thấy lời anh nói, rất biết điều:
-Vâng!
Sau đó nhanh chóng giải tán đám nhân viên, bản thân cũng vội vã biến mất.
Không có phiền phức, Mộ Diệc Thần kéo tay Tô Vũ Đồng đi thẳng đến phòng bệnh.
-Ông nội, con và Diệc Thần đến đón ông về nhà đây.
Tô Vũ Đồng mặt mày cười tươi nhìn ông nội Tô.
Ông nội Tô thấy bọn họ tay trong tay, ánh mắt hiện lên nụ cười, chớp chớp mắt.
Hôm qua ông đã biết Vũ Đồng đến đón ông, chỉ là không ngờ Mộ Diệc Thần cũng đến.
-Tiểu Dương!
Mộ Diệc Thần gọi một tiếng, Tiểu Dương lập tức dẫn Tiểu Phương và Tiểu Viên cùng hai vệ sỹ khác tiến vào, đặt ông nội Tô đang nằm trên giường lên xe lăn.
Hộ lý đứng bên cạnh thấy vậy, đi đến trước mặt ông nội Tô, kính cẩn nói:
-Chủ tịch, sau này tôi không ở bên cạnh ông, ông nhất định phải giữ sức khỏe nhé.
Ông biết bây giờ ông nội Tô là do cô Tô chăm sóc, người được ông chủ Tô thuê đến như ông nên đi rồi.
Ông nội Tô nghe thấy lời của hộ lý, có chút kích động, cố gắng chớp mắt.
5 năm nay, bác trai tốt của cô tìm cho ông mấy hộ lý cao cấp, chỉ có thầy Vương ở lại đến cuối cùng, sự nhẫn nại và tôn trọng nghề nghiệp của ông khiến ông nội Tô cảm động, ông không muốn để ông ấy đi.
Đi làm hộ lý cho người khác, chẳng thà cứ giữ lại ông bên cạnh.
Tô Vũ Đồng hiểu ý của ông nội, cô cũng chưa từng nghĩ muốn đổi người hộ lý này, vậy nên lập tức nói:
-Thầy Vương, tôi hy vọng ông có thể ở lại tiếp tục làm hộ lý cho ông nội tôi, về mặt lương thưởng đãi ngộ, tôi có thể tăng thêm một chút.
Hộ lý Vương nghe thấy Tô Vũ Đồng hy vọng ông ở lại tiếp tục công việc, vô cùng vui sướng, vội nói:
-Không cần không cần, giữ nguyên hiện tại là được.
Vừa rồi nhìn thấy nhiều người chăm sóc ông nội Tô như vậy, ông còn tưởng bọn họ không cần tới ông nữa.
Ông và ông nội Tô sớm tối cùng nhau đã 5 năm, trong lòng sớm đã coi ông như người bạn rồi.
Nếu thực sự phải chia tay, ông vẫn thực sự không nỡ.
Tô Vũ Đồng thấy hộ lý Vương chân thật như vậy, cười nói:
-Điều nên làm thôi, ông không cần từ chối.
Ngàn vàn khó mua được người có lòng, ông chăm sóc ông nội tốt như vậy, tăng thêm thù lao cũng điều nên làm thôi.
Hộ lý Vương nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, thật thà cười:
-Vậy được.
Tăng thêm tiền lương, vậy sau này ông càng phải làm tốt hơn nữa, phải xứng đáng với sự tín nhiệm của cô.
Thấy ông đồng ý, Tô Vũ Đồng cười nhìn ông nội Tô:
-Ông nội, chúng ta về nhà thôi.
Ông nội Tô chớp mắt.
Tô Vũ Đồng cười đi đến phía sau xe lăn, đẩy ông ra khỏi phòng bệnh.
Mộ Diệc Thần và những người khác theo sau.
Về đến nhà họ Tô, thu xếp xong cho ông nội, Tô Vũ Đồng kéo Mộ Diệc Thần ngồi xuống sofa trong phòng khách, nói với anh:
-Em muốn ở nhà với ông nội mấy hôm.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa báo hiếu hết.
Có cơ hội như bây giờ, tất nhiên cô phải cố gắng hết sức làm thật tốt.
Trong lòng Mộ Diệc Thần tất nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng về mặt sinh lý lại không muốn rời xa cô, đưa tay vòng qua eo cô, để cả người cô dính lên ngực mình:
-Vậy anh cùng em chăm sóc ông nội.
Tuy nhà họ Tô không rộng rãi tráng lệ như nhà họ Mộ được, nhưng chỉ cần có Tô Vũ Đồng bên cạnh, anh không để ý chút nào.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời thật lòng này của anh, mặt liền đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách, nói:
-Ông nội vẫn không biết chúng ta đã lấy giấy rồi, anh tự nhiên ở đây, anh định để ông nghĩ em thế nào hả?
Mộ Diệc Thần mặt mày hớn hở, đôi mắt đẹp bình thản:
-Cái này có là gì, bây giờ chúng ta đi nói với ông nội đi!
Dù sao anh cũng không muốn rời xa.
Vừa hay mượn cơ hội này đến trước mặt ông nội nói rõ thân phận.
Để ông biết cháu gái ông đã gả cho người ta rồi, sính lễ của người khác đều không được nhận.