Mộ Diệc Thần sợ cô nghĩ nhiều, không nhắc đến tên Châu Lệ Đồng, mà nói:
-Ngôi sao của công ty bọn anh gặp chuyện, bây giờ anh phải đến thành phố Vân một chuyến, xin lỗi, ngày kia e là không thể cùng em đi Provence được rồi.
Tô Vũ Đồng nghe nghiêm trọng như vậy, vội nói:
-Không sao, năm sau ngắm hoa cũng được, anh mau đi xử lý đi, trên đường cẩn thận chút.
-Ừm!
Mộ Diệc Thần ôm cô một cái, hôn lên trán cô, rồi mới vội vã rời đi.
Sau khi Mộ Diệc Thần đi, Niên Niên ở lại biệt thự họ Tô, hằng ngày chú Ngô đều sẽ đúng giờ đưa đón Niên Niên đi học.
Thời gian thoi đưa, đã hai tuần rồi.
Thời gian này, Mộ Diệc Thần không chủ động gọi điện cho Tô Vũ Đồng nấy một cuộc, mà cô gọi điện đến, anh cũng luôn nói nhanh mấy câu rồi cúp máy.
Tô Vũ Đồng tưởng bên đó nhất định xảy ra chuyện nghiêm trọng, cho nên chọn cách không thêm phiền phức cho anh, âm thầm chờ đợi anh quay về.
Mỗi ngày cô ngoài đi làm thì sẽ chăm sóc ông nội và Niên Niên, ngày qua ngày cũng coi như đủ đầy.
Duy chỉ có không ổn ở chỗ chính là cô nhớ Mộ Diệc Thần vô cùng.
Đếm từng ngày qua đi, Tô Vũ Đồng nhớ Mộ Diệc Thần, bà Mộ lại nhớ cô và Niên Niên, vào một buổi chiều yên bình, bà Mộ đến biệt thự họ Tô.
Vì đây là lần đầu đến nhà thông gia, bà bảo chú Ngô chuẩn bị một xe quà.
Tô Vũ Đồng thấy mẹ chồng như vậy thì giật mình, đỡ bà nói:
-Mẹ, thế nay có phải nhiều quá rồi không?
Đây đều là quà gặt mặt.
Bà Mộ vỗ tay cô, hiền từ nói:
-Xe nhỏ quá, vẫn còn rất nhiều không để vào được, ngày mai mẹ bảo chú Ngô lúc đón Niên Niên thì mang qua.
Quà này để tặng thông gia, tất nhiên bà không thể hẹp hòi được.
Bà muốn cảm ơn Tô Chính đã nuôi nấng một đứa con dâu tốt như vậy cho bà.
Tô Vũ Đồng biết mẹ chồng thương mình, nghe bà nói vậy, trong lòng cảm động, gọi một tiếng:
-Mẹ!
Bà Mộ cười nói;
-Đi, mau dẫn mẹ vào gặp thâm gia.
-Vâng, ông nội đã ở bên trong đợi mẹ lâu rồi.
Tô Vũ Đồng cười, đỡ bà Mộ vào nhà.
Chú Ngô thấy vậy, vội vàng kêu người chuyển quà vào.
Bà Mộ biết tình trạng của Tô Chính, biết rằng ông không thể nói chuyện, thấy ông cười lập tức cười chủ động lên tiếng chào.
Tô Chính vô cùng kích động, cố gắng chớp mắt, thể hiện sự hoang nghênh.
Lúc đầu Tô Vũ Nồng và Mộ Diệc Thần đính hôn 5 năm, ông chưa từng thấy bà Mộ đến nhà họ Tô lấy một lần, đổi lại Tô Vũ Đồng bà liền đến, còn mang theo nhiều quà như vậy, có thể thấy bà rất coi trọng cháu gái ông.
Thấy bà thông gia đối xử tốt với cháu gái, ông cũng yên tâm.
-Mẹ, mẹ mau ngồi đi, con đi đun trà cho mẹ.
Tô Vũ Đồng vội mời bà Mộ ngồi, mình quay người vào phòng bếp.
Mẹ chồng thương cô như vậy, tất nhiên cô phải cố gắng hết sức, đáp lại thật tốt.
-Ừm!
Bà Mộ gật đầu nho nhã.
Niên Niên trong phòng sách nghe thấy tiếng bà Mộ, lập tức chạy đến trước mặt bà, thân thiết gọi:
Tô Vũ Đồng vừa mới đi làm một lúc thì nhận được điện thoại của bà Mộ, nói với cô đã liên hệ xong với bệnh viện rồi, vé máy bay cũng đã đặt được rồi, ngày mai bà sẽ cho người đưa Tô Chính ra nước ngoài, bảo cô xem thử tìm người nào đáng tin đi cùng để chăm sóc.
Tô Vũ Đồng rất muốn đi cùng, nhưng Tô Thị vừa mới bước những bước đầu tiên trong tay cô, một đống chuyện đang đợi cô làm, cô không đi được, vậy nên quyết định để thầy Vương đi theo ông nội ra nước ngoài.
Tan làm sau khi về nhà cô liền bàn bạc với ông nội, nói ra suy nghĩ của mình, ông nội Tô hoàn toàn không có ý kiến.
Theo ông thấy, Tô Vũ Đồng nên đặt tâm trí vào công việc, bảo vệ Tô Thị mà ông một tay gây dựng mới là lựa chọn tốt nhất.
Quyết định xong, sáng hôm sau, Tô Vũ Đồng liền giao ông nội và chú Vương cho người mà bà Mộ đã sắp xếp.
Ông nội đi rồi, bà Mộ đón Niên Niên và Tô Vũ Đồng về biệt thự nhà họ Mộ ở.
Bà Mộ đã rất lâu không thấy con trai lúc ăn cơm hỏi Tô Vũ Đồng:
-Lucas gần đây đang bận gì?
Tô Vũ Đồng nói thật:
-Thành phố Vân xảy ra chút chuyện, anh ấy qua đó xử lý rồi.
Bà Mộ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Thời gian chớp mắt đã lại qua một tuần nữa, xây dựng trung tâm thương mại quốc tế của Tô Thị bước vào giai đoạn 2, Tô Vũ Đồng càng bận hơn, thường xuyên đối chiếu số liệu và dự toán trên báo cáo tăng ca đến rất muộn.
Cố Triều Tịch thấy cô liều mạng như vậy, âm thầm giúp đỡ cô không ít.
Hôm nay Tô Vũ Đồng dẫn Tiểu Vy đi khảo sát công trường, vì gần đây ăn uống không điều độ nên dạ dày bắt đầu đau, còn bị tụt huyết áp, thấy cô ngất xỉu, Tiểu Vy giật nảy người, vội vã đưa cô tới bệnh viện.
Cố Triều Tịch hay tin, lập tức buông công việc trên tay xuống, chạy đến bệnh viện thăm cô.
Tô Vũ Đồng mở mắt, thấy Cố Triều Tịch đang cầm một miếng bông lau nước trên miệng cho mình, vô cùng bất ngờ, vội ngồi dậy, mấp máy đôi môi khô: