-Cậu chủ, cô chủ được Cố Triều Tịch âm thầm đưa đi rồi.
Ông nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến, khi chạy tới, thì vườn không nhà trống rồi.
Bác sĩ và y tá khoa thần kinh của bệnh viện tâm thần đền không rõ Tô Vũ Đồng đi đâu, cuối cùng vẫn là ông yêu cầu xem camera mới phát hiện ra là Cố Triều Tịch đưa đi.
Mộ Diệc Thần nghe vậy, giận dữ nắm chặt lấy chăn, không từ bỏ hỏi:
-Vậy cô ấy dược được đưa đi khi tỉnh táo sao?
Khi chú Ngô xem camera, Tô Vũ Đồng đang mở mắt, cho nên chú Ngô đáp:
-Đúng vậy.
Nghe thấy lời này của chú Ngô, trái tim Mộ Diệc Thần bồng bị siết chặt, ánh mắt chết lặng.
Cô ấy tự nguyện, thì ra Đồng Đồng không gạt anh.
Tô Vũ Đồng!
Tô Vũ Đồng!
Sao em có thể đối xử với tôi như vậy?
Bà Mộ nhìn con trai mình đau khổ như vậy, đau lòng nói:
-Mẹ cũng không ngờ rằng con bé lại có thể có quan hệ với Cố Triều Tịch, Lucas, thực ra Cố Triều Tịch anh ta....
Lời bà Mộ nói được một nửa, lại không nói nữa:
-Haizz!
Thở dài một hơi, nhíu chặt mày.
Mộ Diệc Thần hiện giờ lòng đau như cắt, anh cũng không để ý đến nửa câu kia của bà Mộ, chỉ nhắm mắt lại, đóng chặt chính mình trong nỗi đau.
-Ba chủ, chúng ta để cậu chủ ở một mình chút đi.
Chú Ngô nhìn Mộ Diệc Thần trưởng thành, tuy ông chỉ là trợ lý của bà Mộ, quản gia nhà họ Mộ, nhưng ông lại luôn đối xử với Mộ Diệc Thần như con mình.
Thấy anh buồn, ông cũng buồn.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, người bên cạnh căn bản không giúp được, anh chỉ có thể dựa vào chính mình chầm chậm bước ra.
Bà Mộ là người từng trải biết rằng vết thương lòng nặng nề nhường nào, khiến người ta khó chịu bao nhiêu, vậy nên gật đầu, rời khỏi phòng bệnh của Mộ Diệc Thần cùng chú Ngô.
Bọn họ vừa đi một lúc, Cung Thiếu Dương dẫn y tá đến.
Anh vừa mới xong hội thảo quay về, liền nghe nói chuyện của Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng, thậm chí anh đã gọi điện hỏi Trần Nghiên Nghiên, nghe ngóng tung tích của Tô Vũ Đồng, nhưng Nghiên Nghiên không để lộ chút nào, anh hết cách, chỉ có thể nhìn người anh em của mình đau khổ.
Hiện giờ điều anh có thể giúp anh ấy chính làm cho vết thương của anh ấy mau chóng khỏi, vậy nên anh âm thầm giúp anh ấy kiểm tra, giúp anh ấy thay thuốc, sau đó dẫn y tá lặng lẽ rời đi, không làm phiền anh ấy.
Mộ Diệc Thần như cái xác không hồn nằm trong bệnh viện mười mấy ngày, anh trở lại công ty việc đầu tiên làm chính là cướp mối làm ăn của Đại Phong, tranh giành thị trường của Đại Phong ở khắp nơi trên cả nước.
Thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Đại Phong ngoài bất động sản ra, những mối làm ăn khác đều chịu mức độ ảnh hưởng khác nhau, Tiểu Hạ bất lực chỉ có thể hết lần này đến lần khác giúp Cố Triều Tịch về nước.
Tô Vũ Đồng ở nước M chữa trị hơn 1 tháng, tâm trạng đã ổn định, nhưng chứng đau đầu lại không đỡ mấy, càng nghiêm trọng hơn là cô còn mất đi một phần ký ức.
Cố Triều Tịch không để cô lại như vậy được, cho nên luôn trì hoãn không về, hết lòng chăm sóc cô.
Cho dù cô có lúc đau đầu, không nhận ra anh làm tổn thương anh, anh cũng không bỏ mặc không rời đi.
Trần Nghiên Nghiên thấy Cố Triều Tịch tốt với Tô Vũ Đồng như vậy, trong lòng âm thầm đứng về phía Cố Triều Tịch, hy vong Tô Vũ Đồng có thể ở bên anh, luôn nói những lời tốt đẹp về Cố Triều Tịch trước mặt Tô Vũ Đồng.
Ngày mùng 8 tháng 10, Tô Vũ Đồng lại nhớ ra là ngày bộ phim của Thôi Chân Hy lên sóng, Cố Triều Tịch thấy cô muốn xem, liền bảo Tiểu Hạ đi mua vé, cả bộ phim đều dùng điện thoại quay trực tiếp cho cô xem.
Sau khi xem xong, cô và Nghiên Nghiên nhân vật nữ thứ mà Chân Hy diễn làm cho cảm động đến rối bời, lập tức dùng điện thoại của Nghiên Nghiên gọi điện chúc mừng Chân Hy.
Cô không nhớ ra ngày tháng có Mộ Diệc Thần, con người thuần khiết như tờ giấy trắng.
Cô không nhớ bản thân khi còn nhỏ bị ngược đãi, không nhớ bản thân bị bày mưu làm mất sự trong trắng, không nhớ bản thân có con, không nhớ Mộ Diệc Thần dùng ông nội để uy hiếp cô.
Cố Triều Tịch mỗi ngày đều làm trò chọc cô vui vẻ, lúc không làm trị liệu, dẫn cô đi khắp nơi vui chơi.
Bọn họ nắm tay nhau đi trên con phố, cùng uống cà phê, cùng mua sắm, cùng trêu đùa vui vẻ.
Cố Triều Tịch đối diện với cô luôn mỉm cười ấm áp hiểu dịu, trong mắt ngập tràn sự yêu chiều, Tô Vũ Đồng rất ỷ lại vào anh, đi mệt rồi liền chơi xấu bắt anh cõng.
-A Tịch, em luôn cảm thấy, anh là người anh ruột thất lạc nhiều năm của em.
Tô Vũ Đồng dựa lên lưng anh cười nói.
Cố Triều Tịch cười mê hoặc:
-Đồ ngốc, anh đẹp trai như vậy, em xấu thế, sao anh có thể là anh trai em được?
Tô Vũ Đồng nghe thấy Cố Triều Tịch nói cô xấu, không vui vẻ, đưa hai tay nhéo tai anh:
-Đồ xấu xa, anh nói ai xấu?
Cố Triều Tịch bị cái tay nhỏ của cô nhéo, cười đầu hàng:
-Được được được, anh là anh em, được chưa?
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, hiện tại là gì không quan trọng, quan trọng tương lai là gì.
Tô Vũ Đồng thắng rồi, cô cười rất vui, đôi mắt trong sáng lấp lánh.
Sau hơn 1 tháng, bệnh tình của Tô Vũ Đồng ổn định, tần suất đau đầu giảm xuống, ngoài chuyện mất trí nhớ ra, những thứ khác đều không có gì không ổn, Cố Triều Tịch lúc này mới giao cô lại cho Trần Nghiên Nghiên, bản thân một mình về nước.
Trong lòng Tô Vũ Đồng thực sự coi Cố Triều Tịch như anh trai ruột, ngày anh đi, cô khóc như mưa, Cố Triều Tịch nhìn mà đau lòng không nguôi, nói với cô:
-Đồ ngốc, em ngoan, đợi anh xử lý cô việc xong sẽ quay lại thăm em nhé.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, đỏ hoen đôi mắt, nói:
-A Tịch, vậy anh phải nhanh chóng quay lại nhé.
-Ừm!
Cố Triều Tịch tuy không nỡ, nhưng không biết làm sao để kéo dài thêm.
Tiễn Cố Triều Tịch đi, Trần Nghiên Nghiên cùng Tô Vũ Đồng lại ở nước M thêm mấy tháng nữa, trong thời gian này Cố Triều Tịch thỉnh thoảng đến thăm cô, còn kiêm luôn thư ký báo cáo với cô chuyện của Tô Thị, Tô Vũ Đồng hiện giờ còn trong thời gian điều trị, vậy nên giao quyền tất cả công việc cho Cố Triều Tịch.
Đối với sự tin tưởng của cô, Cố Triều Tịch rất vui, thật lòng giúp cô vận hành Tô Thị.
Ngày tháng bình yên tốt đẹp, trong quãng thời gian này, Tô Vũ Đồng học cắm hoa còn học thêm vẽ tranh.
Cô đặc biệt thích vẽ tranh chân dung, từ nhân vật hoạt hình cơ bản nhất, đến vẽ thực sau này, tranh cô vẽ đều rất đẹp, cô cứ chầm chậm vẽ, mỗi lần đều có thể vẽ chân dung của cùng một người.
Mỗi lần Trần Nghiên Nghiên thấy tranh cô vẽ, đều chau mày.
Rõ ràng cô mấy ký ức về Mộ Diệc Thần rồi, nhưng tại sao chân dung cô vẽ gần đây, dường như toàn bộ đều là anh ta?
Tô Vũ Đồng thấy Trần Nghiên Nghiên chau mày, cười hỏi:
-Mình vẽ không đẹp sao?
Trần Nghiên Nghiên lắc đầu:
-Rất đẹp, chỉ là mình không hiểu, tại sao lần nào cậu cũng vẽ anh ta? Anh ta là ai vậy?
Cô thực sự không hiểu, người bây giờ Vũ Đồng nên vẽ phải là Cố Triều Tịch mới đúng chứ, sao lại vẽ Mộ Diệc Thần?
Tô Vũ Đồng cười nhạt, ánh mắt sáng rõ:
-Mình cũng không biết, cứ vẽ cứ vẽ thì thành như vậy.
Trần Nghiên Nghiên nghe xong lời cô nói có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không nói sự thật.
Bởi vì người trong tranh, thực sự khiến Vũ Đồng chịu rất nhiều khổ cực, không nhớ ra cũng tốt, cô thích vẽ thì vẽ thôi.
Thời gian chớp mắt, đã được một năm.
Trong đêm giáng sinh Tô Vũ Đồng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trong ký ức toàn bộ phần bị mất đi kia quay lại không hề báo trước.