Lúc này Cố Triều Tịch cũng đến, nhìn thấy Tô Vũ Đồng mặt đầy đất, khoé mắt đỏ ửng, anh cũng đau lòng khôn nguôi, thấy Mộ Diệc Thần dùng tay đào, anh cũng quỳ xuống vội vã đào.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy hai người bình thường đều là những cậu chủ được cơm bưng nước rót, mười đầu ngón tay chưa từng dính bụi, hôm nay để cứu cô, lại dùng tay đào đất, trái tim bị cảm động mạnh mẽ, nhìn bọn họ nước mắt càng không ngừng trào ra.
Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch hai người sau khi kéo được Tô Vũ Đồng và Niên Niên ra, Tô Vũ Đồng liền nắm chặt lấy áo của Mộ Diệc Thần nói:
-Niên Niên đã ăn đậu phộng, bây giờ đang bị sốc, mau đưa thằng bé vào bệnh viện.
Mộ Diệc Thần nghe thấy tim liền thắt chặt lại, bế Niên Niên lao đến xe.
Tô Vũ Đồng thấy vậy, vội vã nói với Cố Triều Tịch:
-A Tịch, mau đỡ em qua đó, em muốn đi cùng.
Niên Niên là vì cô mới biến thành như vậy, trong lòng cô vô cùng khó chịu và bứt rứt.
Cố Triều Tịch tuy không thích Tô Vũ Đồng quan tâm quá đến Mộ Niên, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của cô thì vẫn gật đầu, nhanh chóng đỡ cô lên xe Mộ Diệc Thần.
Bệnh viện.
Niên Niên được đưa vào phòng cấp cứu rất lâu rất lâu, Mộ Diệc Thần đứng ngoài cửa không nói lấy một lời.
Tô Vũ Đồng cứ khóc mãi, Cố Triều Tịch đang bên cạnh an ủi.
Khi trời gần sáng, cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ đi ra.
Thấy vậy Tô Vũ Đồng lập tức xông tới, kích động dùng tiếng anh hỏi:
-Bác sĩ, con tôi sao rồi?
Đâu cũng là câu mà Mộ Diệc Thần muốn hỏi, nghe thấy Tô Vũ Đồng hỏi trước, anh nhìn chằm chằm vào người bác sĩ da trắng.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng nói con tôi một cách rất tự nhiên, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Khi con người lo lắng, sẽ luôn thể hiện ra tình cảm chân thật nhất của bản thân, cô như vậy là vô hình trung coi Mộ Niên thực sự thành con của cô rồi.
Cô đã chấp nhận Niên Niên, vậy thì đồng nghĩa với đã chấp nhận Mộ Diệc Thần, còn anh thì là gì đây?
Nghĩ vậy trái tim anh liền buốt lạnh.
Bác sĩ thấy Tô Vũ Đồng kích động như vậy, biểu cảm rất nặng nề, nói:
-Tình trạng của đứa bé không được tốt, triệu chứng dị ứng quá nghiêm trọng, không những huyết áp bị hạ thấp, cổ họng cậu bé cũng xuất hiện nốt phù nề, loại hiện tượng này nếu tiếp tục phát triển sẽ rất gay go, bản thân cậu bé đang mang bệnh, mọi người phải chuẩn bị tốt tâm lý, cứ tiếp tục như vậy, chức năng thận của cậu bé có thể sẽ mất đi.
Lời bác sĩ nói giống như sấm sét giáng thẳng vào người Tô Vũ Đồng, chân cô mềm nhũn khuỵ xuống đất, Mộ Diệc Thần nhanh tay, đỡ lấy cô.
Con trai anh bây giờ đang rất nguy hiểm, anh không thể lại làm người phụ nữ của mình chịu tổn thương thêm nữa.
Tô Vũ Đồng giữ vững cơ thể, nhìn bác sĩ nói:
-Nếu tôi cho thằng bé thận của mình, thằng bé có thể sống tiếp không?
Cô không thể để Niên Niên có bất cứ nguy hiểm nào, cho nên vấn đề có thể xuất hiện cô đều phải nhanh chóng có tính toán, không thể đợi đến lúc nguy hiểm, như vậy đã muộn rồi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng muốn hiến thận cho Niên Niên, kinh ngạc ngây ra tại chỗ, ánh mắt nhìn cô phức tạp.
Bác sĩ nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Cô gái, muốn hiến thận, trước tiên phải có nhóm máu tương đồng, con trai của cô rất đặc biệt, là nhóm máu AB-RH-, xin hỏi cô là nhóm máu gì?
Tô Vũ Đồng bây giờ đã không màng gì cả rồi, cô chỉ cần Niên Niên được sống, lập tức đáp:
-Tôi cũng là nhóm máu AB-RH-, bác sĩ ông mau cho tôi xét nghiệm đi!
Bác sĩ nghe thấy bọn họ cùng nhóm máu, nói:
-Được, vậy cô đi cùng tôi.
-Vâng.
Tô Vũ Đồng không chút do dự, liền rời khỏi vòng tay của Mộ Diệc Thần, đi theo bác sĩ.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng thực sự muốn hiến thận, trong lòng rất lo lắng, lập tức đi theo.
Mộ Diệc Thần nhìn theo bóng lưng Tô Vũ Đồng rời đi, hơi híp con mắt, nói với Tiểu Dương:
-Bảo Mike liên lạc với nguồn thận, đi nói với bác sĩ, tiện thể làm giám định người thân cho Vũ Đồng và Niên Niên.
Cho dù Niên Niên thực sự phải thay thận, anh cũng sẽ không dùng của Vũ Đồng.
Anh không ngăn cản Vũ Đồng đi kiểm tra, thực ra là vì muốn làm giám định người thân.
Nhóm máu AB-RH- là nhóm máu hiếm, Vũ Đồng và Niên Niên có phải quá trùng hợp rồi không!
Liên tưởng đến hai năm nay Vũ Đồng đối xử với Niên Niên rất tốt, nghi vấn trong lòng anh càng thêm sâu.
Tuy năm đó anh đã bảo Tiểu Dương điều tra, người phụ nữ sinh ra Niên Niên đã bị tai nạn xe chết rồi, nhưng trong lòng anh loáng thoáng cảm thấy Vũ Đồng mới là mẹ của Niên Niên.
Hôm nay cô kiên định hiến thận cho Niên Niên như vậy, anh liền càng muốn chứng thực chút.
Tiểu Dương nhìn thấy Mộ Diệc Thần gật đầu, anh liền đáp:
-Vâng sếp Mộ, bây giờ tôi đi ngay.
Sau khi Tiểu Dương đi, Mộ Diệc Thần cùng Tiểu Phương, Tiểu Viên đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Tô Vũ Đồng làm xong xét nghiệm, bác sĩ nói cần một tuần mới có kết quả.
Tô Vũ Đồng cảm thấy thời gian quá dài, lập tức nói với bác sĩ:
-Con trai tôi đang cận kề nguy hiểm, xin hãy giúp tôi làm nhanh hơn chút, chi phí không phải vấn đề.
Cô phải có được sự đảm bảo cứu mạng trong lúc Niên Niên còn gặp nguy hiểm.
Bác sĩ nghe thấy lời cô liền nói:
-Được thôi, chúng tôi sẽ cố gắng làm nhanh.
-Cảm ơn!
Tô Vũ Đồng cảm ơn xong, liền ra khỏi phòng hoá nghiệm.
Cố Triều Tịch đứng bên ngoài đợi nhìn thấy cô đi ra, lập tức kéo cô sang một bên, rất nghiêm túc nói với cô:
-Anh biết là em lo lắng cho Niên Niên, nhưng cũng không thể lấy sức khoẻ của bản thân ra làm vật trả giá được, dựa vào năng lực của Mộ Diệc Thần, muốn giúp Niên Niên tìm nguồn thận rất đơn giản, tại sao em cứ phải hiến thận của mình chứ?
Cơ thể cô yếu ớt như vậy, nếu đụng vào phẫu thuật cắt đi một quả thận, hậu quả anh không dám nghĩ tới.
Tô Vũ Đồng thấy anh sốt sắng, trả lời:
-Chỉ cần Niên Niên có thể khoẻ lại, cái gì em cũng đồng ý.
Tô Vũ Đồng biết Cố Triều Tịch suy nghĩ cho cô, nhưng anh không hề biết tâm trạng của một người làm mẹ, hơn nữa nhóm máu của Niên Niên đặc biệt, muốn tìm được nguồn thận thích hợp trong thời gian ngắn là rất khó khăn.
Cố Triều Tịch nhìn cô cố chấp như vậy, liền phản đối:
-Vũ Đồng anh không đồng ý! Bây giờ anh theo anh về nước đi!
Niên Niên là con của Mộ Diệc Thần, không phải của cô, Mộ Diệc Thần sẽ nghĩ ra cách cứu cậu bé, anh không thể để Vũ Đồng mạo hiểm.
-A Tịch, Niên Niên không khoẻ lại, em sẽ không theo anh về đâu.
Tô Vũ Đồng mặt đầy kiên định đáp.
Hôm nay cho dù Niên Niên không phải con trai cô, cô cũng sẽ cứu, bởi vì cậu bé vì mình mới thành ra như vậy, nếu cô không cứu cậu bé, vậy cô còn là người sao?
-Vũ Đồng!
Cố Triều Tịch hét lên với cô một tiếng, trong mắt ngập tràn sự bất lực.
Sao cô lại cố chấp đến vậy!
-A Tịch, nếu anh không chịu được, anh có thể đi, thật đấy, anh về đi!
Tô Vũ Đồng biết Cố Triều Tịch tốt với cô, không muốn thấy cô chịu chút khổ cực, nhưng chuyện lần này liên quan đến tính mạng của Niên Niên, cô không thể nghe theo anh.
-Em không đi, sao anh có thể đi được, em yên tâm tối nay anh cho người đi tìm người có nhóm máu hiếm, bất luận trả cái giá lớn đến đâu anh cũng đều sẽ không để em hiến.
Cố Triều Tịch vẫn luôn không buông bỏ được một mình cô, càng không muốn thấy cô làm tổn hại cơ thể của chính mình.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của Cố Triều Tịch, mặt đầy cảm động:
-A Tịch, em thực sự không biến nên cảm ơn anh thế nào, anh có thể đứng đối xử với em tốt như vậy được không?