Tô Vũ Đồng thấy Cung Thiếu Dương căng thẳng như vậy, lập tức nhìn sang Nghiên Nghiên cười rúc rích hỏi:
-Thế này là có rồi?
Bình thường Nghiên Nghiên cũng bế Niên Niên như vậy, Cung Thiếu Dương hôm nay cảng thẳng thế này, khiến cô không thể không nghĩ đến chuyện có thai.
Nghe câu hỏi này của cô, bà Mộ và Mộ Diệc Thần đều nhìn sang Trần Nghiên Nghiên.
Má Trần Nghiên Nghiên hồng lên, cười ngại ngùng đáp:
-Ừm.
Cô biết hôm nay Vũ Đồng trở về, liền không đợi được mà tới, chính là muốn chia sẻ cùng cô miềm vui và hạnh phúc.
Cô cũng là một người mẹ rồi.
Tô Vũ Đồng nghe vậy vui mừng vô cùng, vội vã qua kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi:
-Bao lâu rồi?
Nghiên Nghiên xấu hổ giơ bốn ngón tay lên với cô.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy bốn ngón tay của cô, lập tức tính toán chút trong lòng, sau đó mừng rỡ nói:
-Tính ra như vậy, là cục cưng của tuần trăng mật à!
Nghiên Nghiên đỏ mặt, trách cứ nhìn Tô Vũ Đồng một cái:
-Cậu nhỏ tiếng chút.
Khó trách cô xấu hổ.
Vốn chỉ muốn nói với một mình cô, bây giờ làm cho mọi người đều biết rồi.
Bà Mộ thấy Nghiên Nghiên xấu hổ, cười nói:
-Nghiên Nghiên, đây là chuyện vui, có gì mà phải giấu giếm chứ.
Nói rồi, liền dặn dò vú Lưu:
-Bảo đầu bếp làm thêm mấy món phù hợp với phụ nữ có thai, hôm nay chúng ta phải chúc mừng Thiếu Dương và Nghiên Nghiên.
Bọn họ lần đầu làm bố mẹ, bà nên cổ vũ một chút.
-Vâng, bà chủ.
Vú Lưu cười đáp, mau chóng xuống dưới truyền lời.
Nghiên Nghiên nghe thấy lời bà Mộ nói, trong lòng rất cảm động nói:
-Cảm ơn bác gái.
Cô rất ngưỡng mộ Vũ Đồng, có một người mẹ chồng tiến bộ lại hiền dịu như vậy.
Bà Mộ mỉm cười:
-Nghiên Nghiên, con không cần khách sáo, con là bạn thân của Vũ Đồng, Cung Thiếu Dương lại là đứa trẻ bác nhìn lớn lên từ bé, con coi đây như nhà của mình là được.
Niên Niên luôn nhắc đến Trần Nghiên Nghiên trước mặt bà, vừa mở miệng liền nói cô đối xử với cậu bé tốt thế nào, quan tâm đến mẹ cậu thế nào, bà thực sự cũng khá thích cô gái này.
Thẳng thắn đáng yêu không giả tạo còn rất ôn hoà, đứa con cô sinh ra nhất định cũng không tệ được, sau này còn chơi cùng Niên Niên.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời này của bà Mộ rất cảm động, khoé mắt đỏ lên, nói:
-Vâng, con sẽ làm vậy, bác gái.
Cô không được mẹ chồng thừa nhận, nhưng lại được mẹ chồng Vũ Đồng coi như người nhà, trong lòng cảm động rất nhiều.
Cùng là mẹ chồng nàng dây, sao lại khác biệt lớn như vậy.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy khoé mắt Nghiên Nghiên đỏ ửng, liền nghĩ đến có thể cô nhớ đến bà Cung mà đau lòng, đưa tay ôm lấy cô, an ủi nói:
-Bây giờ cậu có cục cưng rồi, phải giữ tâm trạng luôn vui vẻ, chúng ta chỉ nghĩ đến chuyện vui nhé.
-Ừm.
Trần Nghiên Nghiên mỉm cười với Tô Vũ Đồng.
Cô ấy nói không sai, cô không được để cảm xúc tiêu cực truyền đến cục cưng nhỏ trong bụng.
Cô rất hạnh phúc, có người chồng yêu cô, có người bạn thân tình cảm như chị em, cô còn có gì không hài lòng chứ.
Thuỷ mãn tắc dật*, cứ như vậy rất tốt.
(*là thành ngữ, chỉ những sự việc phát triển đến tột cùng sẽ biến sang phương diện ngược lại.)
Bà Mộ thấy Trần Nghiên Nghiên dễ cảm động và hài lòng như vậy, trong lòng cảm thán một câu, đứa trẻ này thật quá đơn thuần.
Người như này bạn đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử với bạn tốt hơn, Tử Lan thật là quá đáng, bọn trẻ kết hôn rồi, bà ấy còn không chấp nhận con bé.
-Dì Nghiên Nghiên, con có thể xem em bé trong bụng dì không ạ?
Niên Niên biết trong bụng Nghiên Nghiên có em bé, trượt từ trên người Cung Thiếu Dương xuống, chạy đến trước mặt Trần Nghiên Nghiên, mặt đầy phấn khích nhìn chiếc bụng của cô.
Cuối cùng có người nhỏ hơn cậu bé rồi, nghĩ vậy cậu liền thấy vui.
Mọi người nghe được lời này của Niên Niên đều cười, Tô Vũ Đồng giơ tay xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé:
-Con trai ngốc, con muốn gặp em bé, còn phải đợi 8 tháng nữa.
Niên Niên không hiểu, mắt đầy nghi ngờ hỏi:
-Tại sao đợi lâu như vậy? Lúc con ở trong bụng mẹ, cũng ở lâu như vậy ạ?
Cậu bé thực sự muốn nhanh chóng gặp em bé.
Tô Vũ Đồng nghe câu hỏi này của Niên Niên, đột nhiên không biết nên trả lời ra sao, bởi vì cô còn chưa biết Mộ Diệc Thần đã biết cô và Niên Niên là mẹ con ruột rồi.
Mộ Diệc Thần thấy vậy, nhếch môi cười, tự nhiên nói với Niên Niên:
-Tất nhiên con cũng trong bụng mẹ lâu vậy rồi, còn về tại sao lại lâu vậy, thì đó là vì dưa chín mới rụng xuống.
Niên Niên như hiểu như không, chớp đôi mắt to, nhìn Tô Vũ Đồng:
-Mẹ ơi, bố nói vậy có ý gì?
Cái gì mà dưa chín mới rụng xuống!
Hình như rất thâm sâu.
Em bé sao có thể có quan hệ gì với dưa chứ?
Bố mẹ nó không phải là chú Thiếu Dương và dì Nghiên Nghiên sao?
Dưa diễn vai gì ở đây?
Tô Vũ Đồng cười nói:
-Niên Niên, là như này, em bé chính là giống như quả táo nhỏ trên cây, đợi đến khi chúng lớn thành quả màu đỏ, bố mẹ mới có thể thu hoạch.
Niên Niên nghe xong, liền nói:
-Ồ, thì ra là so sánh.
Tô Vũ Đồng thấy cậu bé hiểu rồi, cười gật đầu.
Bà Mộ nhìn thấy con trai và con dâu của mình giảng cho Niên Niên về em bé, trong lòng rất vui, nhìn Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, thuận theo nói:
-Nếu Niên Niên đã thích em bé, các con cũng sinh cho thằng bé một cậu em trai hay cô em gái đi.
Nhân lúc bây giờ tình cảm của bọn họ tốt như vậy, mau có con, như vậy sau này quan hệ càng khăng khít hơn.
Con cái là sợi dây gắn kết gia đình.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của bàc Mộ, hơi ngây ra, nhìn sang Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần thấy cô nhìn mình, cười nói với bà Mộ: