Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 301



Tô Vũ Đồng thấy cách anh gọt cũng không tệ lắm và nói: “Hãy gọt phần ngọn trước, sau đó tìm cái muỗng múc phần hạt lê ra nhưng chú ý đừng làm hư quả lê đây.”

“Ừ.”

Mộ Diệc Thần kiên nhẫn trả lời một tiếng rồi lập tức làm theo.

Tô Vũ Đồng lại đi rửa rau khi thấy anh đang gọt lê, cô nấu lại toàn bộ các món ăn vừa nãy bị khét.

Luc cô ta đang trộn rau thì Mộ Diệc Thần lại đến đưa cho cô ta xem quả lê đã gọt xong xuôi: “Thấy thế nào?”

Trước đây anh chưa bao giờ làm những chuyện này nên cần sự tuyên dương của Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng cũng không ngờ anh thật sự không hề lán hư trái lê, cô giơ ngón tay cái lên: “Giỏi lắm! Những thứ sau đó hay giao cho em.”

Nhận được sự tuyên dương, Mộ Diệc Thần vui sướng y như học sinh tiểu học vậy, anh ngoan ngoãn giao số lê cho Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng bỏ số lê kia vào trong một cái thố bằng sứ, sau đó bỏ thêm kỷ tử và đường phèn vào, cuối cùng đậy nắp lại bằng phần đỉnh mà Mộ Diệc Thần vừa cắt ra và bắt đầu chưng cách thủy.

Mộ Diệc Thần nhìn những thao tác rất nghiêm túc của cô, Tô Vũ Đồng dù sao cũng xuất thân từ nhà họ Tô, cũng có thể xem như là cô chủ nhà giàu nhưng cô lại rất thành thạo khi làm những chuyện này, trái tim Mộ Diệc Thần bất giác đau nhói một cái.

Rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu khổ cực chứ?



Tô Vũ Đồng bắt bếp lên xong xuôi, vừa quay lưng lại đã thấy Mộ Diệc Thần đang nhìn mình, cô khẽ nở nụ cười và hỏi: “Sao thế?”

Sao đột nhiên lại nhìn cô như thế chứ?

Mộ Diệc Thần cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em thôi.”

Nghe thấy anh nói những lời sến sẩm như thế, Tô Vũ Đồng đã nói: “Được rồi, anh mau đi ra ngoài đi, em còn phải nấu cua nữa.”

Lần này tuyệt đối không thể làm khét nữa, chỉ còn tám con thôi, nếu khét thì sẽ không còn nữa.

Mẹ chồng và Niệm Niệm rất thích món cua rang muối ớt nên cô phải nấu thật nghiêm túc.

Mộ Diệc Thần thấy cô lại đuổi kính đi bèn nở nụ cười: “Yên tâm, lần này anh tuyệt đối sẽ không phá đâu nên em hãy để anh nhìn em làm nhé.”

Tô Vũ Đồng cảm thấy có chút khó tin nên nhìn anh nói: “Anh hứa đó!”

Gần đây anh rất lạ, những việc anh làm khiến cô không thể đoán trước được nên cần phải nhận được sự đảm bảo của anh.

“Ừ, anh hứa!”

Nghe anh nói thế, Tô Vũ Đồng mới không đuổi anh đi và quay lưng bỏ dầu vào chảo làm cua rang muối ớt.



Mộ Diệc Thần lần này thật sự không hề gây rối mà chỉ ngoan ngoãn đứng nhìn.

Sau khi nấu xong thì anh còn giúp Tô Vũ Đồng dọn món lên bàn ăn.

Bà Mộ thấy Mộ Diệc Thần lại phụ giúp mang thức ăn lên thì tỏ vẻ rất kinh ngạc rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Thức ăn đã xong xuôi rồi, cả gia đình bốn người ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa trong sự vui vẻ.

Tâm trạng của mọi người rất tốt nên khẩu vị cũng rất tốt, cả bàn ăn nhanh chóng được dọn sạch.

Sau bữa cơm, Tô Vũ Đồng lo lắng Niệm Niệm sẽ khó tiêu nên cùng với Mộ Diệc Thần đưa cậu bé ra ngoài đi dạo.

Cậu bé rất thích đi dạo với bố mẹ, đôi tay nhỏ nhắn một trái một phải nắm chặt tay họ.

Họ vui vẻ đi về phía trước nên không hề chú ý đến việc Chu Lệ Đồng đang đeo khẩu trang nhìn về phía họ ở trong chiếc xe đối diện.

Cô ta bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng Mộ Diệc Thần lại bỏ rơi cô ta để đi nước ngoài với Tô Vũ Đồng, cô ta biết hôm nay anh về nên đã đợi ở nhà cả ngày nhưng anh vẫn không đến thăm cô ta, ngược lại còn ở đây đi dạo với Tô Vũ Đồng.

Mộ Diệc Thần nghe thấy điện thoại mình vang lên liên hồi thì lấy ra xem, vừa thấy tên Chu Lệ Đồng hiện lên, anh đã quay qua nhìn Tô Vũ Đồng một cái.

Tô Vũ Đồng thấy anh đang nhìn mình nên cúi đầu nhìn cái tên đang hiện lên trên màn hình điện thoại, sau đó trong lòng cô lập tức phản ứng lại và lạnh nhạt nói một câu: “Anh nhìn em làm cái gì chứ, bắt máy đi.”