Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 308



Thấy anh gọi mình, Tô Vũ Đồng lập tức bước tới ngồi bên cạnh anh, không mặn không nhạt mà hỏi một câu: "Tình huống của cô ta thế nào rồi?"

Mộ Diệc Thần nghiêng người dựa vào trên đùi cô, xoa xoa hai đầu lông mày, sau đó nói: "Vẫn chưa biết, đã vào đó hơn bốn mươi phút rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ hao tổn tinh thần của anh, trong lòng Tô Vũ Đồng lại không bình tĩnh nổi, cô chán nản ngồi xuống.

"Sao không nói lời nào?" Mộ Diệc Thần nhìn về phía Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng bình tĩnh cụp mắt nhìn anh: "Anh muốn em nói cái gì?"

Chẳng lẽ hỏi anh rằng có phải anh vẫn còn quan tâm cô ta, có phải anh vẫn còn tình cảm với cô ta hay không?

Khi thấy hình như cô có hơi buồn bã, Mộ Diệc Thần lập tức giải thích: "Hôm nay anh vốn định nói rõ ràng với cô ta, nhưng cảm xúc của cô ta quá kích động nên đã chạy đi, sau đó bị xe đâm."

Mạng người đang bị đe dọa, anh cũng không thể mặc kệ cô ta, phải không?

Anh hy vọng rằng Vũ Đồng có thể hiểu được, đừng hiểu lầm cái gì.

"Vâng."

Thậm chí không cần anh nói ra thì cô cũng đã nhìn thấy.

Thấy phản ứng của cô bình tĩnh như vậy, Mộ Diệc Thần ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Anh đảm bảo không có ý gì khác."

Anh không thích nhìn thấy dáng vẻ cô lạnh nhạt và thờ ơ với mình như vậy, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy lo sợ trong lòng.

"Vâng, em biết rồi."



Mặc dù đã nghe anh giải thích, nhưng trong lòng Tô Vũ Đồng vẫn cảm thấy rối rắm, không thể vui nổi.

Nhìn thấy cô như vậy, tâm trạng của Mộ Diệc Thần cũng không tốt.

Tiểu Dương đứng ở bên cạnh nhìn đến nỗi sốt ruột, trong lòng thầm mắng Chu Lệ Đồng, tại sao cô ta lại không khiến mọi người bớt lo được vậy!

Vợ chồng nhà người ta phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể làm hòa với nhau, vậy mà cô ta lại làm loạn cái gì!

Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Chu Lệ Đồng được đẩy ra ngoài, Mộ Diệc Thần đứng dậy nhìn về phía bác sĩ: "Tình huống của cô ta thế nào rồi?"

Bác sĩ lắc đầu: "Đã giữ được mạng nhưng lại bị thương ở đầu. Tình huống có chút phức tạp, có thể không tỉnh lại được, mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý."

Khi Mộ Diệc Thần nghe thấy bác sĩ nói rằng có thể cô ta sẽ không thể tỉnh lại, trong lòng anh lại bắt đầu tự trách, nói một câu: "Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy thì tôi đã không đuổi theo!"

Khi còn bé anh từng thề rằng sẽ bảo vệ cô ta, nhưng bây giờ anh lại gián tiếp khiến cô ta gặp tai nạn xe cộ.

Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời này của anh, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, cô nói: "Công ty của em còn có việc, em đi trước đây."

"Vũ Đồng!"

Nghe thấy cô nói phải đi rồi, Mộ Diệc Thần gọi một tiếng.

Anh cũng không muốn như vậy, nhưng quả là cái gì cũng phải có lý do của nó.

Vốn dĩ hôm hay hai người họ sẽ có một ngày lễ tình nhân tuyệt vời.



"Anh ở lại với cô ta đi."

Tô Vũ Đồng bình tĩnh nói xong, sau đó xoay người rời đi.

Bây giờ cô cảm thấy thực sự mệt mỏi, mặc dù biết rõ rằng Chu Lệ Đồng là người giả mạo, nhưng cô lại không có bằng chứng để chứng minh điều đó.

Mộ Diệc Thần không sai, anh chỉ quá coi trọng những kỷ niệm thời thơ ấu của họ mà thôi.

Thấy cô rời đi, Mộ Diệc Thần khẽ siết chặt nắm tay, sau đó nói với Tiểu Dương: "Tìm người chăm sóc cho Đồng Đồng thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Tiểu Dương biết rõ ông chủ nhà mình nói như vậy là muốn đuổi theo bà chủ, nên nhanh chóng đáp: "Vâng, Mộ tổng."

Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh ta, Mộ Diệc Thần vội vàng đuổi theo Tô Vũ Đồng.

Anh không thể khiến cô đau lòng.

Tô Vũ Đồng đang đứng chờ xe ở bên đường, tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, hai mắt chua xót.

Cô vô cùng, vô cùng tủi thân, thực sự rất muốn lôi Chu Lệ Đồng từ trên giường bệnh xuống, hung hăng đánh cho cô ta một trận.

Dựa vào đâu mà cô ta lại giả mạo mình, dựa vào đâu chứ!

Càng nghĩ càng phiền muộn, càng buồn bực càng khó chịu, cô nhấc chân đá bay chai nước khoáng trên mặt đất.

"Bụp!"

Khi cô giơ chân đá, chai nước khoáng đập vào chiếc xe Maybach của Mộ Diệc Thần, nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, anh chợt cảm thấy đau lòng, hạ cửa kính xe xuống và nói với cô: "Thưa mợ chủ Mợ, chai nước vừa rồi có chọc tức bà hay không."