Hiện tại anh ta thật sự không dậy nổi, không ngờ sẽ khiến bản thân mình bệnh nặng như vậy.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói, vội vàng hỏi: "Trong nhà anh có thuốc hạ sốt không?"
"Nhà anh không có thuốc gì cả." Cố Triều Tịch nói thật.
Sức khỏe của anh ta vẫn rất tốt, vì thế trong nhà không có sẵn thuốc.
"Anh chờ chút, em đi mua cho anh."
Một người lớn như anh, cô có thể đỡ được chứ không thể cõng nổi, cô chỉ có thể ra ngoài mua thuốc.
Cố Triều Tịch nghe cô nói đi mua thuốc thì gật đầu nhẹ, anh ta không còn sức mở miệng nữa, khó chịu nhắm mắt lại.
Người không dễ bệnh, một khi bệnh sẽ bệnh rất nặng. Tô Vũ Đồng luống cuống tay chân, cô vội vàng chạy đi mua thuốc.
Ngoại trừ thuốc hạ sốt, cô còn mua thêm một số thuốc cần thiết trong nhà.
Bởi vì nhiệt độ của Cố Triều Tịch cao hơn bình thường, cho nên cô đã mua thêm cho anh hai túi chườm đá và một lọ cồn y tế.
Bệnh nhiều thành bác sĩ, sau khi quay lại, Tô Vũ Đồng đã chăm sóc Cố Triều Tịch rất chu đáo.
Cô đút thuốc cho anh, sao đó chườm anh, rồi lại dùng bông tăm thấm cồn y tế lau vào lòng bàn tay, lòng bàn chân anh.
Thấy Cố Triều Tịch khó chịu, cô cố gắng dùng mọi cách hạ sốt cho anh nhanh nhất có thể.
Cố Triều Tịch mệt mỏi nhìn cô, trong lòng anh ta ấm áp, đưa tay nắm lấy tay cô.
Tô Vũ Đồng thấy anh kéo tay mình, cô mỉm cười nắm lại: "A Tịch, anh sẽ khỏe ngay thôi."
"Ừm."
Cố Triều Tịch nhìn cô cười, vốn dĩ cơ thể vẫn đang rất mệt lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Tình yêu, đúng là loại thuốc tốt nhất trên đời này.
Vu Đồng, những viên thuốc kia không trị được bệnh của anh, em mới trị được.
Cố Triều Tịch vẫn nắm tay Tô Vũ Đồng, Tô Vũ Đồng lại kiên nhẫn ở lại với anh, như một năm đó anh luôn ở cạnh cô mỗi ngày, mỗi đêm.
Thời gian trôi nhanh, loáng cái đã hơn bảy giờ tối. Mộ Diệc Thần đợi ở nhà rất lâu nhưng vẫn chưa thấy Tô Vũ Đồng về, anh nóng ruột, vội gọi điện thoại cho cô.
Tô Vũ Đồng nghe chuông điện thoại vang lên, sợ làm ồn đến giấc ngủ của Cố Triều Tịch, cô nhanh tay chỉnh chế độ im lặng, bước ra ngoài nghe máy: "Em nghe đây Diệc Thần."
Nghe được giọng nói của cô, sự bất an trong lòng Mộ Diệc Thần mới dần vơi đi: "Vũ Đồng, sao em vẫn chưa về ăn tối?"
Tô Vũ Đồng hơi ngừng lại một chút: "À, em có chút việc nên lỡ thời gian, mọi người ăn trước đi nhé, không cần chờ em đâu, em hết bận sẽ về ngay."
Mộ Diệc Thần là một thùng giấm to, nếu cô nói với anh cô đang chăm sóc cho Cố Triều Tịch, chắc chắn anh sẽ lao thẳng đến ngay, vì thế không nên nói ngay với anh.
A Tịch bị bệnh, cô không muốn tạo thêm phiền phức cho anh.
Mộ Diệc Thần nghe cô nói cô không ăn cơm, trong lòng lại lo lắng: "Có chuyện gì thế, có cần anh đến không?"
Hai ngày nay là kỳ sinh lý của cô, anh không muốn cô mệt mỏi.
Tô Vũ Đồng vừa nghe đã nói nhanh: "Không cần đâu, em có thể giải quyết, anh yên tâm đi."
Anh đến sẽ thêm phiền, chờ A Tịch hết sốt cô sẽ về.
Nghe Tô Vũ Đồng nói, Mộ Diệc Thần cũng đáp: "Ừm, vậy khi nào em hết bận thì về ngay nhé."
"Em biết rồi, cúp máy nhé."
Tô Vũ Đồng nói xong thì thở dài một hơi, sau đó quay lại phòng tiếp tục chăm sóc Cố Triều Tịch.
Một giây khi điện thoại cô vang lên thì Cố Triều Tịch cũng đã tỉnh, nghe cô nói chuyện điện thoại, biết cô sẽ không đi thì anh ta lại nhắm mắt.
Hơn mười một giờ khuya, Cố Triều Tịch đã hết sốt, nhưng bên ngoài lại nổi bão.
Tô Vũ Đồng nhìn nhiệt kế, thấy nhiệt độ đã bình thường thì nói với Cố Triều Tịch: "A Tịch, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, em về trước."
Chỉ cần hết sốt thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cố Triều Tịch thấy cô muốn về, vội giữ cô lại: "Em không thấy bên ngoài đang mua bão à? Bây giờ em về rất nguy hiểm."
"Không sao đâu, em sẽ lái xe chậm chút."
Nếu đêm nay cô không về, dựa theo tính tình của Mộ Diệc Thần, chắc chắn anh sẽ lật tung cả Giang Thành lên để tìm cô.
"Không được! Nếu em muốn về, vậy anh đưa em về!"
Giờ phút này, ngoại trừ chút tâm tư riêng ra thì anh ta càng lo lắng cho cô hơn.
Nếu đêm nay Tô Vũ Đồng xảy ra chuyện gì, thì toàn bộ trách nhiệm đều là của anh ta, là do anh ta dùng cách đê tiện để giữ cô lại đến giờ.
Anh ta cho rằng trời tối rồi thì cô sẽ không đi nữa, sẽ ở lại với anh ta.
Thấy anh kích động như thế, Tô Vũ Đồng nói: "Anh điên à, anh vừa hạ sốt đấy."
Một bệnh nhân mà muốn đưa cô về, có lầm không vậy, anh ta không muốn sống à?
Anh ta không biết khi nãy mình đã sốt bao nhiêu độ đâu, là bốn mươi độ đấy!
Vất vả lắm cô mới hạ nhiệt được cho anh.
Cố Triều Tịch đáp: "Anh không điên, anh rất tỉnh táo, nếu đêm nay em muốn về, vậy anh sẽ đưa em về!"
Ngược lại anh ta muốn xem xem, cuối cùng thì trong lòng cô, anh ta quan trọng hay về quan trọng.
"Được rồi được rồi, A Tịch, em sẽ không đi, anh đừng kích động, mau nằm xuống đi."
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch nhiệt tình như thế thì không dám nhắc lại chuyện về nữa, cô vỗ về anh nằm xuống giường lại.
Cố Triều Tịch nghe cô nói cô không đi, trong lòng vui vẻ, ngoan ngoãn nằm xuống.
"Vậy, em đi gọi điện thoại đã."
Bây giờ cô không về được thì cũng phải gọi báo cho Mộ Diệc Thần một tiếng, nếu không anh phát hiện ra được thì không hay.
"Ừm."
Cố Triều Tịch gật đầu.
Chỉ cần cô ở lại, cô muốn làm gì cũng được.
Tô Vũ Đồng ra khỏi phòng của Cố Triều Tịch, cô vội gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần, thế nhưng cô gọi vài lần vẫn không được, cô vừa nhìn thì biết do điện thoại mình không có sóng.
Không còn cách nào khác, cô đành dùng điện thoại riêng của nhà Cố Triều Tịch gọi đi.
Mộ Diệc Thần thấy trời đang nổi gió mạnh, điện thoại của Tô Vũ Đồng lại không gọi anh, anh nóng lòng đến muốn điên lên, anh đang chuẩn bị lái xe đến Tô thị tìm cô, thì điện thoại riêng trong nhà vang lên.
Chú Ngô thấy thế vội bắt máy: "Alo?"
Tô Vũ Đồng vừa nghe giọng chú Ngô thì nói: "Chú Ngô, bên ngoài bão lớn quá, có lẽ đêm nay cháu không về được, chú nói với cậu chủ một tiếng nhé."
Chú Ngô vừa nghe thì nói nhanh: "Mợ chủ, cô chờ một chút, cậu chủ đang ở đây, cô nói với cậu ấy đi."
Ông ta thấy cậu chủ mình đang nóng ruột như thế thì cũng nóng ruột theo, để cô nói với cậu chủ một tiếng thì hơn.
Mộ Diệc Thần nghe chú Ngô gọi một tiếng mợ chủ thì vội vàng bước đến, anh nhận điện thoại, vội hỏi: "Vũ Đồng, em đang ở đâu?"
Cơ thể cô thuộc thể hàn, nếu bị mắc kẹt bên ngoài dưới tiết trời thế này thì không tốt.
Tuy rằng người còn ở nhà, nhưng hồn đã bay đến tận đâu rồi.
Tô Vũ Đồng nghe giọng nói lo lắng của Mộ Diệc Thần, trong lòng cô tự nhiên dâng lên một cảm giác phạm tội, anh lo lắng cho cô như thế, nếu cô còn nói dối anh thì thật không hay cho lắm, nên cô nói: "Diệc Thần, anh đừng lo lắng, bây giờ em đang ở nhà A Tịch."
Mộ Diệc Thần vừa nghe đã nói nhanh: "Em chờ ở đấy, anh đến đón em!"
Hiện tại anh không rảnh để nổi giận, cũng không rảnh để ghen, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Tô Vũ Đồng thấy mình đoán không sai, anh thật sự muốn đến, vội nói: "Bên ngoài đang bảo, nguy hiểm lắm, anh đừng đến, chờ khi nào hết bão em sẽ về."
"Chờ anh!"
Mộ Diệc Thần nói xong thì gác máy, gọi một tiếng: "Má Lưu, lấy một cái áo khoác của mợ chủ xuống đây."
Sáng nay cô mặc đồ mỏng như thế, lát nữa sẽ bị lạnh.
"Vâng, cậu chủ."
Má Lưu đáp một tiếng rồi vội chạy lên phòng cất đồ lấy áo, rồi đưa cho Mộ Diệc Thần.