Cố Nhã Nhã nghe Cố Triều Tịch gọi người đứng trước mặt mình là Vũ Đồng thì cô ta đã há hốc miệng, nhìn Tô Vũ Đồng: "Cô là Tô Vũ Đồng, người hôm trước Mộ Diệc Thần đã tỏ tình à?"
Tin tức kia cô ta có thấy, thế nhưng lúc đó chụp nghiêng mặt cho nên nãy giờ cô không nhận ra được, bây giờ nhìn lại, đúng là cô rồi!
Không ngờ, hôm nay cô ta lại gặp được người phụ nữ khiến toàn thể nữ giới ngưỡng mộ!
Cố Triều Tịch nghe Cố Nhã Nhã đột nhiên nhắc đến tin tức kia thì cảm thấy toàn thân khó chịu, thế nhưng Tô Vũ Đồng lại thoải mái thừa nhận: "Không sai, chính là tôi."
Cố Nhã Nhã nghe Tô Vũ Đồng chính miệng thừa nhận như thế thì cong môi, nở một nụ cười khinh bỉ và giễu cợt: "Cô cũng coi như là người của Mộ Diệc Thần, tại sao giờ lại quấn lấy anh trai tôi thế, cô ăn trong bát còn nhìn trong nồi, cô không cảm thấy như thế là rất đê tiện và không biết nhục à!"
Tô Vũ Đồng nghe cô ta nói thế thì hơi tái mặt, nếu không vì Cố Nhã Nhã là em gái của A Tịch thì cô đã tát cô ta một cái rồi.
"Nhã Nhã, em câm miệng lại cho anh!"
Gương mặt Cố Triều Tịch không còn chút máu, mắng lớn một tiếng.
Bởi vì mẹ anh ta thích Nhã Nhã, cho nên anh ta rất dung túng cho người em gái này, không ngờ cô ta lại có thể nói ra những lời lẽ quá đáng như thế.
Cố Nhã Nhã nghe Cố Triều Tịch quát mình thì vành mắt đỏ lên, buồn bực nói: "Anh, anh sao thế, em là em gái của em đấy, cô ta chỉ là một người phụ nữ không biết xấu hổ thôi mà, anh lại vì cô ta mà mắng em!"
Trước đây dù cô ta làm gì thì anh trai cũng không quát nạt cô ta như thế, nhưng hôm nay anh trai lại quát cô ta hai lần.
Lẽ nào anh trai cô ta lại thích người phụ nữ Tô Vũ Đồng này sao!
Không thể nào, trong lòng cô ta, anh trai chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất, người phụ nữ này vốn không xứng với anh trai!
"Cố Nhã Nhã!"
Nghe Cố Nhã Nhã mắng Tô Vũ Đồng là người phụ nữ không biết xấu hổ thì Cố Triều Tịch cắn chặt răng, từng câu từng chữ anh ta nói ra như rít từ kẽ răng: "Nói xin lỗi ngay!"
Cố Nhã Nhã thấy sự lạnh lẽo trên gương mặt Cố Triều Tịch, dáng vẻ kia của anh trai giống như cô ta không xin lỗi thì anh trai sẽ cắt đứt cổ cô ta vậy.
Cố Triều Tịch tức giận như thế, nếu Cố Nhã Nhã nói mình không sợ thì cô ta nói dối, cô ta bực tức siết chặt nắm tay mình, trừng mắt với Tô Vũ Đồng, rồi suy nghĩ một đằng nói một nẻo với cô hai chữ: "Xin lỗi!"
Cố Triều Tịch thấy vẻ qua loa có lệ của em gái mình thì anh ta nhíu mày, lạnh giọng quát lớn: "Nói lại!"
Cố Nhã Nhã nghe Cố Triều Tịch nói thế, cô ta cắn chặt môi, xoay người chạy đi.
Cô ta sẽ không xin lỗi Tô Vũ Đồng, cô phải về nhà nói với mẹ, nói rằng người phụ nữ Tô Vũ Đồng này đang quấn lấy anh trai cô ta.
Mà anh trai cô ta lại không biết phân biệt.
Tô Vũ Đồng thấy Cố Nhã Nhã đi rồi thì có hơi cạn lời nhìn sang Cố Triều Tịch, cô nói: "A Tịch, em thấy anh nên gọi điện giải thích quan hệ của chúng ta với cô ấy một chút."
Cô không muốn mình bị oan, cô nào có quấn lấy anh ta chứ.
Tối hôm qua vì anh ta bị bệnh nên cô mới ở lại thôi mà.
"Vũ Đồng, xin lỗi, khiến em bị oan rồi."
Cố Triều Tịch xin lỗi Tô Vũ Đồng, anh ta không ngờ, cô em gái thường ngày vẫn ngoan ngoãn trước mặt mình lại có thể nói ra mấy lời như thế với Tô Vũ Đồng.
Anh ta cảm thấy vô cùng bất ngờ!
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch xin lỗi, cô nói: "Được rồi, em không giận anh, vào nhà đi."
Người chọc giận cô không phải A Tịch, anh xin lỗi làm gì.
"Ừm."
Cố Triều Tịch gật đầu.
Tô Vũ Đồng quay lại nhà bếp, sau khi cô rửa xong chén đĩa thì nói với Cố Triều Tịch: "A Tịch, em đi làm đây, anh tự uống thuốc đi nhé."
Thấy Tô Vũ Đồng phải đi thì Cố Triều Tịch nói: "Vũ Đồng, hôm qua rất cảm ơn em đã chăm sóc anh, tối nay anh mời em ăn cơm."
Anh ta muốn ở cạnh Tô Vũ Đồng nhiều hơn, không để cô và Mộ Diệc Thần tổ chức lễ cưới.
Tô Vũ Đồng cười nhẹ: "A Tịch, chăm sóc anh là việc em nên làm, anh đừng khách sáo như thế."
Nếu chăm sóc một chút đã phải mời ăn cơm, vậy anh ta đã chăm sóc cô lâu như thế, chẳng lẽ cô phải mời anh ta ăn cơm cả đời à?
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng từ chối như thế nên vội nói thật: "Nhưng anh muốn ăn cơm cùng em."
Tô Vũ Đồng nghe anh ta nói thế, cô đáp: "Vậy cũng được, tối nay lại gặp nhé."
Hiếm khi anh ta có yêu cầu gì với cô, lúc này anh ta bệnh nên muốn ăn cơm cùng cô, sao cô có thể từ chối được.
Yêu cầu nhỏ này sao bằng anh ta việc tốt với cô nhiều như thế.
Cố Triều Tịch nghe cô đồng ý thì vui vẻ như đứa trẻ, đôi mắt anh ta sáng lên: "Vậy tối anh đến Tô thị đón em!"
"Không cần đâu, anh mua nguyên liệu nấu ăn đi, tan ca em sẽ đến nấu cho anh ăn."
Sức khỏe bây giờ của anh không hợp ăn cơm ngoài, cô vẫn nên tự nấu cho anh thì hơn.
Cố Triều Tịch nghe Tô Vũ Đồng nói cô sẽ tự mình nấu cơm cho anh ta thì anh ta rất phấn khởi: "Được, em muốn ăn gì?"
Ra ngoài ăn sẽ có tình thú hơn, thế nhưng nếu ăn ở nhà sẽ càng thêm thân mật.
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch vui vẻ như thế thì nói: "Anh muốn ăn gì thì mua cái đấy, em ăn gì cũng được, em không kén ăn."
Đây là thói quen từ khi còn bé của cô, khi đó có thể ăn no đã là hạnh phúc rồi, cho nên cô không kén gì cả.
Còn A Tịch là người bệnh, anh ta muốn ăn gì cô sẽ nấu cho anh ta ăn.
"Ừm, được." Cố Triều Tịch đáp.
Tô Vũ Đồng thấy anh ta sảng khoái đồng ý, cô nói: "Vậy em đi làm đây, tối lại gặp."
"Em đi đi, đi đường cẩn thận." Cố Triều Tịch dặn dò cô, sau đó tiễn Tô Vũ Đồng đến cửa.
Nhìn Tô Vũ Đồng đi khuất, Cố Triều Tịch vội lái xe đến siêu thị.
Người có thân phận như anh ta sẽ không tự mình nấu cơm, bình thường cũng không đến siêu thị, có cần gì thì sẽ cho người đi mua. Thế nhưng hôm nay lại khác, Vũ Đồng sẽ nấu cơm cho anh ta, tất nhiên anh ta phải tự chọn nguyên liệu nấu ăn.
Cố Triều Tịch không biết mua gì, anh ta đứng nhìn người khác chọn, sau đó đến lấy thứ y vậy, cuối cùng mua được rất nhiều, thắng lợi trở về.
Buổi trưa Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của Mộ Diệc Thần, Mộ Diệc Thần nói với cô rằng bác sĩ bảo trong đầu của Chu Lệ Đồng có máu đông, chèn ép vào dây thần kinh vận động, vị trí của cục máu đông kia rất nguy hiểm, nếu không lấy ra được e rằng cả đời này cô ta sẽ không đi đứng được, nên anh muốn đưa cô ta đến nước Anh để làm phẫu thuật.
Tô Vũ Đồng nghe xong thì nói với anh: "Anh đi đi."
Mộ Diệc Thần không hề biết chuyện Chu Lệ Đồng giả mạo cô, nếu Chu Lệ Đồng bị bại liệt suốt đời thì sợ rằng Mộ Diệc Thần sẽ tự trách mình, cô không mong trong lòng anh có gánh nặng gì, vì thế nếu anh muốn đưa cô ta đến nước Anh điều trị thì cứ để anh đi thôi.
Cô và việc của cô vẫn còn nhiều thời gian để giải quyết!
Chỉ là, nếu Mộ Diệc Thần biết được người anh cứu đã lừa dối anh, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào.
Hiện tại Tô Vũ Đồng cũng chẳng còn cách nào, chỉ khổ một chuyện là cô không có chứng cứ.
Mộ Diệc Thần nghe cô đáp thế, anh nói: "Vũ Đồng, cảm ơn em."
Chờ sau khi cô ta làm phẫu thuật xong, có năng lực tự mình lo cho mình thì sau này anh sẽ không rời khỏi Tô Vũ Đồng một phút nào.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói cảm ơn, cô đáp: "Được rồi, đi sớm về sớm nhé."
"Ừm."
Mộ Diệc Thần cũng đáp lại một câu, anh cúp điện thoại, cho Tiểu Dương đặt vé máy bay rồi liên hệ với bệnh viện, cùng ngày anh đã đưa Chu Lệ Đồng bay đến nước Anh.
Buổi chiều, Tô Vũ Đồng vừa tan ca thì Niên Niên đã gọi điện đến cho cô: "Mẹ, đêm nay mẹ có về nhà không?"